" Đầu đất! Dậy mau! Đến lúc nào rồi! Còn ngủ sao!" – Đản Đản loáng thoáng nghe bên tai thanh âm của Phạm Ngưng Toa, nhưng trong hơi thở lại ngữi được toàn bộ là mùi hương của Tư Vực.
" Ngô…." – Đản Đản.
" Dậy mau! Dậy mau! Ăn cơm!" – Phạm Ngưng Toa vừa nói vừa kéo Đản Đản rời giường.
" Đi rửa mặt nhanh lên! Ra đây ăn cơm!"- Phạm Ngưng Toa nói.
Một lát sau, Đản Đản rốt cuộc cũng tỉnh táo, lúc này y mới phát hiện trong tay mình đang cầm một vật………
" Nha! Đây là, Đây là!" – Đản Đản cả kinh nói.
" Đây chính là kiệt tác đêm qua của ngươi!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Hôm qua? Đêm qua? Kiệt tác? Ta, ta chỉ nhớ là tối qua ta đã ăn rất nhiều hoa quế cao, phù dung cao, còn uống rất nhiều nước ngọt ngào gì đó, còn lại sau đó thì không nhớ rõ, ta đã làm cái gì? Làm thế nào mà đồ vật này của Tư Vực lại ở trong tay ta…." – Đản Đản nói xong còn nhìn kỹ vật trong tay, trên mặt đỏ lên.
" Hừ! Tên đại đầu đất nha ngươi, thứ nước ngọt ngào mà ngươi uống chính là Điềm Ca Tửu nổi danh trong triều!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Vậy….Chuyện gì đã xảy ra!" – Đản Đản nhìn đồ vật trong tay lại nói.
" Hừ! Chuyện gì xảy ra? Ngươi tự mà suy nghĩ! Nhớ được rồi hãy trở ra ăn cơm!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Tự mình suy nghĩ?" – Đản Đản không biết nói gì.
Đản Đản ngồi ngơ ngác một chổ suy nghĩ thật lâu, đem chuyện phát sinh tối qua đại khái mà nhớ lại. Nguyên lai, tối hôm qua ánh trăng trong vườn rất đẹp, Tư Vực ba ngườiliền đi đến chòi nghỉ mát ngắm trăng, cũng chuẩn bị rất nhiều điểm tâm cùng Điềm Ca Tửu Đản Đản vốn là muốn đi giáo Tháp Cát Nhã thổi liễu diệp, nhưng nhìn đến món ăn ngon liền chạy tới, bởi vì ăn quá nhanh khiến y nghẹn, vì thế liền tùy tay cầm lấy vò rượu liền tu uống, vốn đang nghĩ đây là nước đường, ai ngờ loại điềm ca tửu đúng là tác dụng sau đó đến mười phần, Đản Đản vốn tửu lượng còn kém, lại chống không nổi tác dụng mạnh mẽ của rượu, tiếp theo liền bắt đầu say rượu làm loạn, khiến cho Tư Vực ba người đều một phen bận rộn với y.
Ngày thường thấy Đản Đản yếu đuối không có khí lực, nhưng đến khi làm loạn thật đúng là không đồng nhất, hai nữ tử một thân võ công cũng không có biện pháp áp chế y. Nhưng nói đến cũng kỳ quái, Đản Đản miệng lẩm bẩm lẩm bẩm nhưng người khác nghe không hiểu y nói gì, trước mắt mơ mơ hồ hồ, có ba mỹ nữ cùng tiến đến chiếu cố y, y lại bám dán Tư Vực không tha. Vốn là Tháp Cát Nhã trước tiến lên đỡ lấy y, nhưng y lại một phen đẩy ra người ta, sau lại cầm lấy Phạm Ngưng Toa, tiến gần đến gần biết là Phạm Ngưng Toa liền đẩy ra, sau lại đi đến phia Tư Vực lúc này xem như tìm đúng người, lập tức liền ôm người ta không tha , dụi dụi cái đầu tròn tròn vào lòng ngực người ta.
Từ chối một trận, Tư Vực liền túm lấy thắt lưng kéo y về phòng, kết quả mới vừa để y nằm trên giường đã bị Đản Đản níu lấy áo. Hôm đó đã tối , ba hoa quý cô gái đều ăn mặc thực tùy ý, không giống bình thường ba tầng y phục, Tư Vực chính là mặc một chiếc yếm thêu hoa hoàn mỹ, bên ngoài khỏa kiện bạch sắc cẩm bào, ánh trăng chiếu đến trông vô cùng tao nhã. Bây giờ rất bất hạnh bị Đản Đản bắt được cái yếm, muốn đứng lên cũng chỉ có thể cỡi ra, nhưng Phạm Ngưng Toa, Tháp Cát Nhã một bên đều sẽ nhìn thấy, thật sự là ngượng ngùng, nhưng nếu không cỡi ra, dù sao vẫn không thể cứ để Đản Đản như thế. Sau đó vẫn là Phạm Ngưng Toa nói ra phương pháp này coi như là cho Tư Vực một lối thoát, kết quả là, Tư Vực cũng chỉ có thể nhanh chóng cởi cái yếm trở về phòng, lưu lại Phạm Ngưng Toa cùng Tháp Cát Nhã chiếu cố Đản Đản, chính là trường hợp xấu hổ như vậy, Tháp Cát Nhã một lòng thích Đản Đản làm sao chịu đựng nổi, mấy ngày hôm trước biểu đạt tình cảm ái mộ, lại còn hiến tặng nụ hôn khuynh tình, giờ này Đản Đản lại đẩy chính mình ra mà đi lôi kéo người khác, thật sự là một đả kích không nhỏ, sau đó hai người không nói gì, săn sóc Đản Đản ngủ xong liền quay về phòng mình.
Nhớ tới chuyện đó khiến Đản Đản tâm tình rất là trầm trọng, y không biết khi tái kiến Tư Vực nên nói cái gì, làm cái gì, nàng không biết có để ý đến sự kiện kia không, không biết có nên tự trách mình làm cho nàng thêm phiền toái, mất mặt. Bất quá mặc kệ như thế nào vẫn là trước đi ra ngoài ăn cơm thật tốt đã.
"Như thế nào? Suy nghĩ ra chưa?" Phạm Ngưng Toa nhìn chằm chằm lắc lắc lắc Đản Đản nói.
"Ân! Đã nhớ ra rồi, Tư Vực nàng đi nơi nào ?" Đản Đản ngồi xuống nói.
"Hoàng Thượng triệu kiến nàng cùng Tháp Cát Nhã, cho nên phân phó ta gọi ngươi ăn cơm!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Tư Vực nàng có giận không?" Đản Đản lại hỏi.
"Ta làm sao biết! Nhưng ta nghĩ hẳn là sẽ không dễ chịu! Trước mặt mọi người để đầu đất nhà ngươi chiếm tiện nghi, may mắn các cung nữ không ở đó!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Ngươi nói nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?" Đản Đản lo lắng đích hỏi.
"Nếu nàng không tha thứ, ta cũng không muốn quản, nhưng ta cảm thấy ngươi nên quan tâm đến Tháp Cát Nhã một chút !" Phạm Ngưng Toa buông bát nói.
"Nàng? Nàng ta không phải vẫn khỏe sao? Ta lại không làm việc kia (cái áo yếm) với nàng." Đản đản nói.
"Không làm gì? Vậy ngươi còn thân thiết với người ta! Còn nói cái gì cũng chưa làm! Ngươi ngươi đó! Rất hồ đồ ! Ngươi chẳng lẽ không rõ ràng ngươi cùng nàng hiện tại là quan hệ gì? Tối hôm qua đem người ta đẩy sang một bên, thật xấu hổ a! Ngươi nếu có thời gian, lmau chạy nhanh đi mà dỗ dành người ta!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Ta cùng nàng không có gì quan hệ nha! Rõ ràng là ngươi hy vọng ta cùng nàng có quan hệ, hơn nữa, lần đó là nàng hôn ta trước, ta chỉ là phối hợp một chút thôi!" Đản Đản nói.
"Ai nha! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi! Ngươi cái rõ ràng là ngu ngốc! Hiện tại ngươi còn lại già mồm át lý lẽ sao! Chiếm tiện nghi còn muốn quỵt nợ! Ta nói cho ngươi! Vô luận ngươi dùng biện pháp gì đều phải dỗ dành Tháp Cát Nhã cho ta!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Ngươi hăng hái như vậy để làm chi! Sao ngươi không tự đi đi!" Đản Đản phản bác.
"Người ta nếu đối với ta có hứng thú ta khẳng định đi! Này! Sao ta lại đi nhiều lời với ngươi thế chứ!" Phạm Ngưng Toa nói, "Còn nữa! Ngươi cũng đừng không phục, đây chính là ý kiến của Tư Vực!"
"Lại lấy nàng ra áp ta!" Đản Đản nói.
"Hừ! Không lấy nàng áp ngươi, ta cũng có quyền chỉnh đốn ngươi! Lo ăn cơm nước cho mau, nghĩ làm sao cho tốt, sau đó đem người vui vẻ trở lại!" Phạm Ngưng Toa hạ lệnh nói, "Được rồi! Giờ thì ăn cơm đi!"
Đản Đản bất đắc dĩ nhai nhai cơm, chung quy là cảm giác không ổn, y cũng không lo lắng chuyện Tháp Cát Nhã, nhưng mà lại nghĩ Tháp Cát Nhã thường bên cạnh Tư Vực, chính mình nên làm cái gì bây giờ,theo nàng nói chuyện, mà cùng nàng nói chuyện gì đây? Ngay lúc Đản Đản đang do dự, Tư Vực cùng Tháp Cát Nhã vui vẻ chuyện trò trở về.