Chương 3: Chủ Tử Mất Tích (Phần 1/2)

" Cái gì hả? Mất tích? Các ngươi đúng là một lũ vô dụng! Nếu không tìm thấy! Đều chết hết cho ta!" – Hoàng Thượng, anh minh thần võ nổi giận.

"Dạ! Thần lập tức đi tìm! Lập tức đi tìm!" – Tướng Quân đáp rồi vội vàng thối lui.

"Hoàng Thượng bớt giận, Vực Nhi võ nghệ siêu quần, trong thiên hạ này e là không có ai có thể đã thương được nàng đâu, khẳng định là không có việc gì" – Mẫu nghi thiên hạ – Hoàng Hậu xinh đẹp khuyên nhủ.

"Ái phi nàng nói sai rồi! Hổ uy giá bất trụ lang đa, Vực Nhi võ công có cao tới đâu, kinh nghiệm giang hồ vẫn còn chưa có, nàng tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, đắc tội tiểu nhân gian ác thì chỉ chịu thiệt, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, thử hỏi Trẫm sống thế nào đây!" – Hoàng Đế thở dài.

" Đều do thần thϊếp, nếu thần thϊếp không nói với nàng, nàng sẽ không xuất cung!" – Hoàng Hậu hối hận nói.

"Haiz! Ái phi không cần tự trách, nàng không nói, Vực Nhi sớm muộn gì cũng sẽ biết, Vực Nhi ắc sẽ cát nhân thiên tướng, bình an trở về thôi." – Hoàng Đế ôm Hoàng Hậu an ủi.

Hoàng Đế cả đời chỉ có Hoàng Hậu là người bầu bạn, hậu cung ba nghìn người đã sớm được Hoàng Đế bãi bỏ. Hoàng Đế chính là điển hình của một nam nhân chung tình, là tiêu chuẩn chọn trượng phu của bao nhiêu nữ tử.

Hoàng Đế có ba người con trai, một văn một võ, một trị quốc, thật là mỹ mãn, ba huynh đệ chúng tình như thủ túc. Ngoài ra, Hoàng Đế còn có một nữ nhi, là đứa con gái độc nhất của người, nên có thể coi như là tâm can bảo bối, nuông chiều có phần nhiều hơn, ba vị huynh trưởng cũng đều rất yêu thương nàng.

Người hưởng mọi sự sủng ái ấy không ai khác là tiểu Công Chúa. Cũng không phụ kỳ vọng của người, mới mười bảy tuổi mà đã đọc qua hơn trăm quyển sách, lại luyện võ công tuyệt học, nếu một đối một, thật là không có đối thủ. Cái chính yếu đáng nói tới chính là tiểu Công Chúa diện mạo khuynh quốc khuynh thành; mẫu thân nàng, dù sao cũng là Hoàng Hậu phong hoa tuyệt đại, thử hỏi nàng sao lại thua kém?

Công Chúa có thể nói là văn võ song toàn, tài tử khắp thiên hạ e là không ai xứng với nàng, bởi thế mà đã đến tuổi thanh xuân vẫn chưa tìm được Phò Mã, thực làm cho phụ mẫu nàng ưu sầu. Nhưng Công Chúa đại nhân người cũng từng tiêu sái bảo rằng: Trừ phi bản thân nguyện ý, bằng không nhất định phải văn thao võ lược đều có thể chiến thắng nàng – là một bật anh tài mới có thể trở thành Phò Mã. Nói trắng ra là Công Chúa muốn chọn ai, tìm ai , thích ai, cũng được! Ai bảo nàng là tâm can bảo bối, không ai hàng phục được!

Nhưng lần này Công Chúa xuất cung không phải là vì tìm kiếm Phò Mã, mà là vì mẫu hậu nàng. Trong một lần ngoài ý muốn Hoàng Hậu bị trúng độc Phi Tiên! Công Chúa không đành để mẫu thân nàng tạ thế quá sớm, muốn tìm ra biện pháp chữa trị cho mẫu thân.

Nhưng, đều là phí công tốn sức, cuối cùng là mẫu hậu nàng nhin nữ nhi vì mình vất vã hoài công trông thấy mà thương tâm, nên mới chỉ cho nàng một ngọn đèn sáng – Dược Vương Huyễn Linh Địa có thể giải được bách độc trong thiên hạ. Vì vậy, Công Chúa đơn thương độc mã, mang theo ngân lượng, thân cưỡi Hãm Huyết Bảo Mã, một mình lưu lạc giang hồ, chỉ để lại một phong thư tiêu soái xuất cung.

…………………………………….

Đản Đản lại gặp phải ác mộng, trong mộng thấy rắn bò vào trong bụng của mình, thật là đáng sợ, giật mình tỉnh giấc, trước mắt là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp đang ngủ. Đản Đản liền cầm lấy tay tiểu mỹ nhân kia ngủ thẳng một đêm, Tư Vực bất đắc dĩ đành phải để cho Đản Đản nắm như thế cả một đêm……

Nhìn trên tay mình – mảnh băng vải được băng bó không thành thục, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu mỹ nhân, trong lòng Đản Đản lan truyền một cảm giác hạnh phúc. Nếu mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy tiểu mỹ nhân này thì tốt rồi, vĩnh viễn cũng không chia cách.

Cứ như thế, Đản Đản nhìn chăm chăm nàng ta cả buổi, mơ tưởng cả buổi, cuối cùng cũng làm cho tiểu mỹ nhân tỉnh giấc, cùng nhìn chăm chăm vào y.

"Ngươi cười ngây ngô cái gì hả?" – Tư Vực mở miệng nói, – " Dậy rồi sao chưa chịu buông tay!"

Đản Đản cuối cùng cũng quay về với sự thật bất hạnh này, ủy khuất ngồi xuống.

" Nhìn xem bộ dáng của ngươi kìa, thật là chả có tiền đồ gì cả, chỉ mỗi một con rắn đã dọa cho thành ra như vậy!" – Tư Vực than phiền, xoa xoa bàn tay tê dại vì bị y nắm cả đêm.

" Nếu không thì thứ gì mới có thể làm cho người ta sợ cơ chứ?" – Đản Đản than thở.

"Được rồi! Mặc kệ nhà ngươi, sau này đừng đi hái cái gì mà U Linh Thảo nữa, không thì còn trẻ tuổi mà đã bị rắn hù cho chết đấy!" – Tư Vực giễu cợt nói.

" Nếu không có U Linh Thảo, ngực nhà ngươi còn không đau đến chết à! Đến lúc đó cũng đừng trách ta tại sao không thương hương tiếc ngọc!" – Đản Đản mạnh miệng nói…..

" Ha ha! Mới sáng đã cãi nhau rồi à!" – Lúc này Ngọc tỷ tỷ bương khay điểm tâm từ ngoài bước vào, – " Đản Đản, mau tới ăn cái này đi!"

"Cám ơn Ngọc tỷ tỷ!" – Đản Đản tham ăn, vừa trông thấy Ngọc tỷ tỷ tay cầm dĩa đựng bánh đậu xanh, phù dung cao lập tức chạy đến, ăn như hổ đói, cả một chút hình tượng đều không có, mỗi tay một cái bánh, miệng thì nhai ngấu nghiến.

"Đản Đản! Ăn chậm thôi, không ai giành với ngươi đâu, mà sao ngươi cũng không hỏi một chút xem vị cô nương kia có muốn ăn hay không, một mình ăn đến khoái chí thế kia!" – Ngọc tỷ tỷ nói.

" Ò Ò Ò~" Đản Đản miệng đầy thức ăn cố nói.

" Ấy dà! Nuốt đi rồi hẳn nói!" – Ngọc tỷ tỷ nói xong quay lưng đi rót nước.

" Nàng hiện giờ chỉ có thể ăn cháo trắng thôi, thứ khác vẫn chưa thể ăn được!" – Đản Đản lại nói – " Ha ha! Phiền tỷ tỷ bảo phòng bếp mang thêm chút điểm tâm đến đây đi!"

" Được được được! Bây giờ ta đi ngay, ngươi mau nghĩ ngơi đi! Mau mở lễ vật của ngươi đi!" – Ngọc tỷ tỷ liền đi thẳng đến phòng bếp.

Đản Đản mở lễ vật của các cô nương cùng tạp vụ, nha hoàn. Khỏi phải nói là bộ dạng cực kì vui thích, có Hoắc đại thúc tặng cho y một cái hòm đựng dược liệu, sau này hái thuốc càng thuận tiện.

Tư Vực nhìn dáng bộ Đản Đản đùa nghịch như tiểu hầu tử thích thú kiểm kê lễ vật, mặt cười tươi như hoa, trong lòng khó tránh có chút tư vị.

Tuy là có chút khó khăn nên lễ vật đơn sơ mộc mạc, nhưng như thế này cũng làm cho y vui vẻ rồi, vì thân là để tử Dược Vương này cũng không phải là quá nghèo khó! Dược Vương mà chữa bệnh thì tiền chỉ có tăng chứ không giảm.

"Thật là nhiều lễ vật mà! Đây là lần đầu tiên Đản Đản có được nhiều lễ vật như vậy!" – Đản Đản cao hứng nói.

"Chỉ là một chút đồ vật như thế đã làm ngươi hưng phấn đến như vậy, nếu là núi vàng núi bạc, ngươi không phải là phát điên rồi hay sao!" Tư Vực khinh bạc hỏi.

"Nếu có là núi vàng, núi bạc thì tốt rồi! Nhiêu đây lễ vật cũng đủ đáng giá rồi!" – Đản Đản nói

" Sư Phụ ngươi gia sản hẳn là rất nhiều, tại sao ngươi lại túng thiếu đến thế?" – Tư Vực hỏi

"Nói lung tung gì thế? Sư Phụ ta nghèo nàn đến mức nuôi ta không nổi !" – Đản Đản trả lời khiến cho Tư Vực thêm phần nghi ngờ.

"Sư Phụ ngươi chính là một cây châm vàng mà! Sao lại phải gặp cảnh túng cùng chứ? – Tư Vực hỏi

"Đó là trước kia, Sư Phụ trúng độc sau khi nhận nuôi ta, người mang ta cùng mai danh ẩn tích tại một thôn trang ở Linh Sơn, lúc thường cũng chỉ xem tiểu bệnh cho thôn dân, kiếm được ít ỏi, sau đó vẫn phải tự trồng trọt mới đủ ăn." – Đản Đản vô tư nói.

" Sư Phụ ngươi sao lại phải……" – Tư Vực không hiểu hỏi .

"Ta sau này cũng đã hỏi qua Sư Phụ, Sư Phụ nói chính mình không tự giải được độc của mình, lại đi giúp người khác chữa độc, truyền ra ngoài ắc khiến người khác chê cười đến chết! Vì thế, sau khi Sư Phụ 'tiên du', chỉ còn để lại cho Đản Đản một ít dược liệu thông thường và một con lừa mà thôi." – Đản Đản đáp.

"Sư Phụ ngươi an táng ở Linh Sơn, vậy sao ngươi lại đến nơi này?" – Tư Vực hỏi.

"Sư Phụ đã sớm căn dặn ta chờ đến lúc người mất, ta không được ở lại đó, dù có thương tiếc đến đâu chăng nữa, trừ khi là sau này đến sinh thân mười lăm về tảo mộ cho người, bằng không cũng không được về." – Đản Đản nói – " Ấy chà! Không nói đến thì quên mất, sinh thần mười lăm của ta cũng đã qua mất rồi! Ôi! Sư Phụ ơi Sư Phụ! Người phải nhất định đợi Đản Đản, Đản Đản nhất định về thăm người đây!"

Ý chỉ một Hổ oai cũng khó địch lại bầy sói.