Ngay sau chuyện đêm đó, Tư Vực mỗi ngày đều đúng giờ đến đưa tin cho giang thái y, sau đó liền thần bí biến đâu mất, chỉ còn có Phạm Ngưng Toa cùng Tháp Cát Nhã luyện đàn, Đản Đản vẫn là vô công rồi nghề ngồi bên cạnh, chẳng qua là không quan tâm Tư Vực làm gì, ngược lại cả ngày ngơ ngẩn, nhìn cứ như bộ dáng người không ngủ.
" Ta nói! Đầu đất! Cho dù tiếng đàn của hai mỹ nữ bọn ta có làm cho ngươi ngủ gật, nhưng diện mạo ta và Tháp Cát Nhã không đến mức phải để ngươi ngáp lấy ngáp để vậy!"- Phạm Ngưng Toa chỉ chỉ vào mũi Đản Đản.
" Ngưng Toa! Thôi đi, Thái Y Đại Nhân nhất định là nhất định là không được nghỉ ngơi tốt !"- Tháp Cát Nhã kéo tay Phạm Ngưng Toa.
" Y làm gì mà không ngủ tốt chứ!! Y một ngày ngoài ăn chính là ngủ! Còn có thể làm gì!"- Phạm Ngưng Toa nói.
" Ngưng Toa, nếu không thì ta rất ngốc, Thái Y Đại Nhân đã không cần tối nào cũng dạy bù cho ta!" – Tháp Cát Nhã nói.
" Hừ! Tháp Cát Nhã! Ta thấy ngươi cũng đừng theo tên đầu đất này học nữa! Cái thổi lá liễu gì đó của y, mà cũng coi là nghệ thuật sao?! Hừ! Khó trách ngươi mãi không học được!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Chỉ cần có âm hưởng nhạc khúc, cũng đều xem là nghệ thuật được, chỉ khác ở hình thức biểu đạt…." – Tháp Cát Nhã đang giải thích lại bị cắt ngang.
" Được rồi! Được rồi! Ngươi cũng đừng bàn với ta, ta cũng không học qua lý luận kia! Dù sao về chuyện này y có bản lĩnh sao?" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Hừ! Nói ta không tốt! Vậy ngươi thử thổi cho ta xem!" – Đản Đản cả giận nói.
" Ai nha! Ngươi dám thô lỗ với ta! Đừng quên! Ngươi chẳng qua là thái y, ngay cả quan phẩm cũng chẳng có! Huyện quan so với ngươi còn lớn hơn! Bây giờ còn dám trước mặt bổn quận chúa la lối, phải chăng không muốn sống!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Được rồi! Ngưng Toa! Ngươi đừng chấp nhặt y, Thái Y Đại Nhân không phải có ý đó, y bản tính thành thật thiện lương, ngươi sao lại không thể bỏ qua cho y ?" – Tháp Cát Nhã.
" Ta nói Tháp Cát Nhã a! Ngươi không cần tất cả đều bênh vực tên bại hoại này!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Ngươi Ngươi!! Bình thường luôn khi dễ ta, giờ ngươi lại khi dễ Tháp Cát Nhã! Hừ! Ngươi mới là bại hoại đó!" – Đản Đản thấy Tháp Cát Nhã bị nói đến thẹn đỏ mặt nhân tiện nói.
" A! Ngươi đau lòng?! Hừ! Nói cho ngươi biết! Ngươi tốt nhất nên thành thật, nên ăn ăn uống uống, chuyện người khác ngươi không cần quản, nếu còn chọc ta, ta sẽ đem ngươi đánh đến thành gấu trúc, có sợ không?" Phạm Ngưng Toa nói.
" Hừ! Ngươi có thể khi dễ ta, nhất định không thể khi dễ nàng! Ta không sợ ngươi đâu!" – Đản Đản rít gào nói.
" Ai yo! Ngươi về điểm này còn có dũng khí muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?! Ta bây giờ đây sẽ thành toàn cho ngươi!" – Phạm Ngưng Toa nói xong liền giơ tay lên, nhạc phổ cầm trong tay hướng đầu Đản Đản ném tới.
" Ai nha!" Đản Đản bị đánh thét lớn – " Quân tự động khẩu không động thủ!"
" Ta cũng không phải là quân tử! Ta chính là muốn đánh ngươi!" – Phạm Ngưng Toa nói xong liền muốn đánh.
Tiếp theo, Phạm Ngưng Toa đuổi theo phía sau không buông, Đản Đản ôm đầu chạy, nhưng mặc kệ là tránh thế nào ít nhiều đề bị đánh, cho nên cứ kêu y nha y nha! Tháp Cát Nhã bên cạnh quýnh quáng, giúp cũng không phải, mà cản cũng không được, vì thế cũng chỉ có thể hết lời van nài Phạm Ngưng Toa.
" Ngưng Toa! NgưngToa! Đừng đánh! Tha cho y đi!" – Tháp Cát Nhã liên tục khuyên can.
Ầm ĩ một trận, rốt cuộc được Tư Vực vừa trở về ngăn lại.
" Chuyện gì xảy ra?! Ta không ở đây một lát hai người các ngươi liền không yên tĩnh!" – Tư Vực nhiều mày bộ dáng đầy tâm sự.
" Hừ! Ngươi đi hỏi bảo bối phiền phức của ngươi đi!" – Phạm Ngưng Toa tức đến thở hồng hộc nói.
" Ngươi làm cái gì?" – Tư Vực hỏi Đản Đản.
" Ta, ta cái gì cũng không làm, chẳng qua là ngáp ngủ thôi!" – Đản Đản ủy khuất bỉu môi, một bên Phạm Ngưng Toa xoa xoa ấn ký hồng hồng sau ót Đản Đản, trầm mặc không nói gì.
" Ngủ gà ngủ gật?" – Tư Vực tựa hồ có chút không kiên nhẫn, " Có đúng là chuyện như vậy?"
" Hừ! Y chống đối ta!" – Phạm Ngưng Toa cả giận.
"Ai chống đối ngươi ! Rõ ràng là ngươi không có gì đi kiếm chuyện!"- Đản Đản
" Ngươi còn dám nói!" – Phạm Ngưng Toa.
×! #@#%@%%. . . . . . @%@. . . . . . ×&×&
" Đủ rồi!" – Tư Vực thét một tiếng khiến cả hai ngưng lại.
" Ta mặc kệ các ngươi làm sao lại thế này, tóm lại, về sau còn vì chút chuyện nhỏ nhặt mà đuổi đánh nhau ta đều liền đuổi ra ngoài!"- Tư Vực cả giận nói liền khua tay áo rời đi.
" Nàng đây là làm sao vậy? Uống nhầm dược !" Phạm Ngưng Toa nói xong cũng đi.
" Tư Vực….." – Đản Đản nhìn thấy bóng Tư Vực rời đi nhỏ giọng gọi thầm.
" Thái Y Đại Nhân! Còn đau không?"- Tháp Cát Nhã ân cần thăm hỏi đem Đản Đản đang suy nghĩ hỗn đoạn trở về thực tại, lúc này y mới y thức từ lúc Tư Vực xuất hiện Tháp Cát Nhã liền một mực đặt tay sau đầu mình.
" Ách….Không, không đau ! Không đau! " – Đản Đản đỏ mặt thoát khỏi tay Tháp Cát Nhã, lui về sau mấy bước ngây ngốc cười.
"Thái Y Đại Nhân chán ghét ta sao?" – Tháp Cát Nhã chậm rãi thu hồi tay mình.
"Không chán ghét! Không chán ghét!" – Đản Đản vội nói.
"Nếu không chán ghét, vậy Thái Y Đại Nhân vì gì luôn đối với Tháp Cát Nhã lúc nóng lúc lạnh né tránh?" – Tháp Cát Nhã có chút ủy khuất nói.
" Nào có a! Ta nào có trốn tránh ngươi! Ngươi xinh đẹp như vậy….." – Đản Đản nói xong liền gảy gảy đầu.
"Ngài thích ta sao?" Tháp Cát Nhã đột nhiên hỏi.
"A? !" Đản Đản hoảng sợ nói, "Ta, ta. . . . . ."
"Thái Y Đại Nhân do dự như vậy , xem ra là thật ra không thích Tháp Cát Nhã, chính là, chính là ta thích ngươi, thiệt tình thích ngươi!" Tháp Cát Nhã mắt ướt lệ hướng Đản Đản tiến vài bước.
"A? ! Ta. . . . . . Ngươi, ngươi đừng khóc a! Ta, ta chưa nói không thích a!" Đản Đản không biết nên nói như thế nào cho phải .
"Chính là chưa nói không thích cũng không có thể nói là thích a!" Tháp cát nhã bổ nhào vào lòng ngực Đản Đản khóc càng lợi hại.
"Ta, ta thích a! Ngươi vừa xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, ai lại không thích a! Ngươi đừng khóc , ta thích ngươi là được!" Đản Đản nói.
"Thật vậy chăng?" Tháp Cát Nhã ngẩng đầu nhìn Đản Đản nói.
"Thật sự! Thật sự!" Đản Đản nhìn thấy người dang khóc trong lòng mình như trở nên thập phần thẹn thùng đáng yêu, không biết như thế nào đột nhiên có cảm giác miệng khô lưỡi khô , cảm xúc mênh mông.
"Thật sự là tốt rồi!" Tháp Cát Nhã trên mặt có mỉm cười, nụ cười thực mê người, lúc sau, nàng liền nhẹ nhàng mà hôn lên môi Đản Đản.
Mới đầu, bất thình bị hôn khiến Đản Đản ngây người, chính là cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng ngực , còn có đôi môi mượt mà, thỉnh thoảng còn kèm theo thanh lương khıêυ khí©h từ đầu lưỡi, bao nhiêu kinh hãi không còn sót lại chút gì . Đản đản vẫn là lần đầu tiên cùng nữ hài tử như vậy thời gian dài, tuần tự mà hôn môi, chỉ cảm thấy từng trận khô nóng theo lòng bàn chân hướng đến đỉnh đầu, lúc sau, từ bị động Đản Đản ngược lại chủ động , y hôn thật sâu người trong lòng ngực, thưởng thức đầu lưỡi mềm mại cùng hương vị ngọt ngào của nàng……
Thanh thiên bạch nhật, Đản Đản cùng Tháp Cát Nhã ngay tại trong viện hôn môi khí thế ngất trời , ở nhà giữa có một người ngồi ở cửa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giống như núi lửa sắp tuôn trào thiêu đốt , nửa ngày mới nghẹn ra một câu"Tức chết ta ! Có cần phải diễn đến như vậy hay không! ! !" ….Trong sương phòng cũng có kẻ bên trong nhìn lén, chẳng qua nàng nhìn thấy như vậy bình tĩnh nói thầm : "Muốn chết! ! !". . . .
**Thật là khó hiểu mà >.<~~**