Trăng đêm mông lung, mọi vật đều thực mông lung, duy chỉ có ánh mắt Tư Vực là không mông lung, nàng ngơ ngác bí mật đứng sau rạng trúc yên lặng không một thanh âm, nhìn đến hai người đang cười vui khoái lạc bên cạnh hồ.
Lúc này, Đản Đản đang giúp Tháp Cát Nhã tập động tác tay như chính mình, thế nhưng động tác cầm lá liễu của y thật là phức tạp, Tháp Cát Nhã căn bản không biết cách đặt các ngón tay như thế nào, cho nên chỉ có thể thổi ra tiếng tương tự âm thanh đánh rắm…, âm thanh này vừa phát ra, khiến cho Tháp Cát Nhã ngượng ngùng vô cùng. Đản Đản trong không vừa mắt, cho nên Đản Đản lão sư không thể nhịn nữa lần đầu cầm tay chỉ dạy đệ tử.
Chỉ thấy Đản Đản trước là nghịch ngợm cầm lấy cánh tay ngọc ngà của người ta, sau đó còn nhã nhặn giảng giải bí quyết thổi hơi, trong ánh mắt đầy ắp ôn tồn, nghĩ đến Tháp Cát Nhã tính tình khiêm tốn, ôn nhu, thân thiện, thông minh, ngoài ra mấy ngày nay phát giác ra chính mình cùng nàng thật hợp ý, Đản Đản thêm phần chu đáo chỉ dạy.
Đây thực là đang giảng dạy, nhưng vì đêm mông lung khiến Tư Vực nhìn ra thành đang sờ tay người ta, còn to gan cùng người ta tâm tình, khi thì hai người cười một cái, Tháp Cát Nhã còn e lệ trên mặt đã hây hây. Kỳ thật mà nói, lúc ấy Tư Vực đứng rất rất xa, tức giận không biết bọn họ đang nói cái gì, lại thêm sương đêm dày đặc, hiển nhiên cũng không thấy rõ người ta đang cầm trong tay phiến lá liễu, vì thế mới nghĩ Đản Đản mấy ngày nay đều ra đây để mà hẹn hò, lén lút sợ người khác thấy, ban ngày thì không đến gần Tháp Cát Nhã, làm bộ làm tịch là không quen không biết, đến buổi tối lại lộ nguyên hình theo sát người ta, ngươi dám hí lộng ta, thật đúng là nhiều việc phong hoa tuyết nguyệt mà!!!
Sau đó, càng nghĩ càng giận, nhìn bộ dạng háo sắc của y liền bực bội, bây giờ còn đi dụ dỗ người ta, thật là cái tên chết tiệt, trước đây nên để cho Phạm Ngưng Toa đánh tới y bại liệt, để khỏi cho y hôm nay tại đây động tay động chân!!!
Tư Vực càng nhìn càng không vừa mắt, liền hồng hộc quay về " Ngạn Chỉ Đinh Lan" nhanh như chớp tiến vào phòng Phạm Ngưng Toa.
" Đậu đậu! Dậy dậy! Mau dậy đi!" – Tư Vực vẻ mặt vừa tức giận vừa ủy khuất.
"…………….Ô……Ơ này! Tiểu tổ tông của ta! Bây giờ mấy giờ! Còn không cho người ta ngủ!" – Phạm Ngưng Toa buồn ngủ lờ mờ mở mắt oán giận nói, – " Lại làm sao thế?"
" Hừ! Không có gì! Ngươi ngủ đi!" – Tư Vực cả giận.
Phạm Ngưng Toa chằng hiểu chuyện gì, vừa nghe Tư Vực nói xong liền nói: " Được lắm! Ngươi đánh thức người khác dậy, bây giờ lại nói không có chuyện gì, ngươi đừng nói là cố ý chạy đến để gọi ta dậy thôi đó! Rốt cuộc như thế nào? Có phải lại là vì cái tên đầu đất kia đúng không hả?"
" Ngươi nói gì ?" – Tư Vực nói.
" Hừ! Có phải y lại làm cái gì chọc giận ngươi?" – Phạm Ngưng Toa tiếp lời.
" Ngươi nói gì ?" – Tư Vực lại nói.
"Có phải y nữa đêm không ngủ lại đi làm chuyện xấu gì bị ngươi bắt được đúng không ?" Phạm Ngưng Toa nói.
" Ngươi nói gì ?" – Tư Vực câu cũ lập lại.
" Này! Cái gì mà "ngươi nói gì ,ngươi nói gì" chứ! Ngươi rốt cuộc là nhìn thấy tên tiểu độc nhãn kia đã làm cái gì thế?" – Phạm Ngưng Toa hỏi.
" Hừ! Cái tên đáng chết! Mấy ngày nay đều nữa đêm mới mò về, ngươi có biết y đi làm cái gì không?" – Tư Vực bừng bừng.
" Làm gì?" – Phạm Ngưng Toa hiếu kỳ.
" Y lại chạy tới bên cạnh hồ hẹn hò cùng Tháp Cát Nhã" – Tư Vực cả giận nói.
" Cái gì?" – Phạm Ngưng Toa nghe xong thiếu chút nữa nhảy bật khỏi giường.
" Ngươi cũng vì thế tức giận sao? Hừ!" – Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa cùng lên tiếng.
" Hừ! Ta tức giận ư?……Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy, người ta thân thân mật mật thì có can dự gì tới ngươi đâu? Đã giữa đêm hôm không đi ngủ, lại chạy đi xem người ta thân thiết! Ngươi là nhàn rỗi không chó chuyện làm a! Hơn nữa! Người ta hẹn hò cũng phải báo cho ngươi à! Ngươi cùng tên tiểu độc nhãn cũng không có quan hệ gì, cần gì tức giận người ta với ai cùng một chỗ chứ! Thật là!" – Phạm Ngưng Toa cả giận nói.
Đúng vậy! Ta với y có quan hệ gì chứ! Người ta yêu thích thế nào thì ra sao, đó là tự do của người ta, thật là ăn no không có chuyện làm. Tư Vực nghĩ vậy nhưng cũng không biết tại sao, sự việc ban nãy với mình thì có can hệ gì chứ? Có nên tức giận như vậy không? Chẳng hiểu tại sao! Hoang đường, buồn cười mà!
" Được rồi! Mau mau quay về ngủ đi! Không cần vì chút chuyện không can hệ mà đánh thức ta nữa! " – Phạm Ngưng Toa nói xong liền chui vào chăn.
Tư Vực đại não trống rỗng, thật không biết bản thân đnag nghỉ gì , liền một mạch về phòng ngủ.
"Ai nha! Hỏi thế gian tình là gì!! Chỉ khiến người như điên như dại, mơ mơ màng màng, không biết phải gọi là gì a!!!" – Phạm Ngưng Toa sau khi thấy Tư Vực trở về phòng mình đoạn cảm thán nói, rồi trở mình tiếp tục cuộc hẹn cùng Chu Công.
Ngày hôm sau khí trời sáng lạn, Đản Đản vừa có cảm giác ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, liền dậy mộc dục canh y rồi chạy đến trù phòng tìm đồ ăn. Ăn no bụng y liền nghênh ngang chạy đi tìm Tư Vực bọn họ, nhưng khi tới trong đình, chỉ thấy Phạm Ngưng Toa cùng Tháp Cát Nhã đang ở đó nghiên cứu nhạc phổ.
" Tư Vực đâu?" – Đản Đản hỏi.
Phạm Ngưng Toa nhìn lướt qua, chả thèm để ý Đản Đản.
"….Oái……" Đản Đản thấy vậy rất không hiểu, nhìn thấy Phạm Ngưng Toa biểu tình không tốt suy nghĩ không hiểu mình có chổ nào đắc tội với nàng.
" Nghe nói Công Chúa sáng sớm đã đến Thái Y Viện." – Vẫn là Tháp Cát Nhã có lòng tốt nói cho Đản Đản.
" Thái Y Viện sao? Chẳng lẽ….Công Chúa làm sao? Sinh bệnh sao? Sao lại không tìm ta?" – Đản Đản tò mò lo lắng nói.
" Ngự tỷ không có gì là không thoải mái, chỉ là có tâm bệnh!" – Phạm Ngưng Toa vẫn bộ dạng không đổi nói.
" Tâm bệnh ư?" – Đản Đản khó hiểu.
" Ngay cả y thuật của ngươi cũng không chữa được!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Y thuật ta làm sao mà không chữa được chứ! Là nàng ấy không tìm ta! Công Chúa nàng rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi nhất định biết!" – Đản Đản nói.
" Nàng bị làm sao thì sao ta biết chứ!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Vậy ngươi nói cho ta bệnh trạng của nàng đi!" – Đản Đản nói.
" Nữa đêm không ngủ được, thường xuyên bất thần, miên man suy nghĩ, không tin người, buồn bực dễ xúc động…." – Phạm Ngưng Toa trình bày bệnh trạng của Tư Vực.
" Làm thế nào mà nghe giống, giống…." – Đản Đản lẩm bẩm, – " Ta đi tìm nàng!!"
"Hảo! Ngươi đi đi, nàng đang ở Thái Y Viện." – Phạm Ngưng Toa không ngăn cản y.
Mới vừa đi chưa được vài bước, Đản Đản liền quay lại xấu hổ hỏi: " Thái Y Viện, ở đâu vậy?"
" Thật là ngốc chết mất!" – Phạm Ngưng Toa quát liền phân phó cung nữ dắt Đản Đản đi, bản thân ở lại tiếp tục cùng Tháp Cát Nhã nghiên cứu.
" Công Chúa nàng…." – Tháp Cát Nhã thấy Đản Đản đi liền hỏi.
" Không có gì, chính là mất ngủ thôi, còn bị tinh thần quá nhạy cảm." – Phạm Ngưng Toa nói.
" Thái Y đại nhân không phải đặc biệt xem bệnh cho Công Chúa sao? Như thế nào lại còn cần phải đi Thái Y Viện?" – Tháp Cát Nhã thắc mắc.
" Ha ha! Ta cũng không rõ nàng!" – Phạm Ngưng Toa nói, " Có điều, Tháp Cát Nhã, ngươi cảm thấy tên ngôc Đản Đản kia thế nào?"
" Thái Y đại nhân?" – Tháp Cát Nhã có chút ngượng ngùng – " Ta cảm thấy Thái Y đại nhân tốt lắm, thực ôn nhu, thực thiện lương, lại rất có tài hoa!"
Phạm Ngưng Toa thấy Tháp Cát Nhã say mê miêu tả, nghĩ thầm, làm thế nào mà mình chả nhìn thấy tên đầu đất ấy có gì tốt nhỉ!
" Có đúng không? Y thật tốt như ngươi nói sao? Ta cũng không phát hiện! Ngươi nói vài việc về y cho ta nghe xem!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Ân….. Ví dụ như, y thuật của đại nhân thực sự rất tốt, ta vừa đến đây có chút chưa quen khí hậu, y liếc mắt một cái đã nhìn ra, còn tự tay bốc thuốc, thăm hỏi bệnh tình của ta!" – Tháp Cát Nhã mắt đầy tình ý nói.
" Đó là phần công việc của y, tính làm gì!" – Phạm Ngưng Toa nói xong nghĩ thầm : " Người này tự mình xem bệnh cho người khác, chả trách ngự tỷ nói buổi tối có thể ngửi thấy mùi thuốc mà!
" Còn nữa, y cũng có thể dùng lá liễu thổi khúc, y còn dạy ta nữa!" – Tháp Cát Nhã nói.
" Lá liễu ư? Dạy ngươi thổi khúc? Sao ta lại không biết nhỉ?" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Thái Y đại nhân nói vì không muốn làm cản trở việc học đàn ban ngày của ta, cho nên buổi tối tại đây sẽ dạy cho ta, chỉ là ta thực sự ngốc nên đến bây giờ vẫn chưa học được." – Tháp Cát Nhã hỗ thẹn nói.
" Thì ra là thế!" – Phạm Ngưng Toa liên tưởng đến câu chuyện tối qua Tư Vực nói.
" Tháp Cát Nhã ta hỏi ngươi ngươi là có hay không có…….thích tên ngốc Đản Đản kia?" – Phạm Ngưng Toa hỏi.
"………Ân……" – Tháp Cát Nhã đỏ mặt gật gật đầu.
Hắc! Thật đúng là thứ hoa tả tơi cũng sẽ có người thưởng thức mà! Phạm Ngưng Toa nghe xong không khỏi nghĩ đến, nhưng là……
" Tháp Cát Nhã! Ngươi không phải nói đùa chứ! Ngươi rõ ràng biết y là nữ hài tử mà!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Ta biết, thế nhưng tình yêu vô biên vô hạn! Dân tộc ta tôn trọng tự do trong tình yêu, thế cho nên mới có thể sáng tạo nên những vũ điệu, ca khúc xinh đẹp, chỉ cần là tình yêu với hạnh phúc ngọt ngào thì sẽ trở nên mỹ lệ hài hòa, đều được chúc phúc!" – Tháp Cát Nhã nói.
" Ha ha! Thật đúng là tốt đẹp mà!" – Phạm Ngưng Toa bất đắc dĩ cười cười, nhưng trong lòng có một chút kiêng kị, quốc tộc người khác đa phần như vậy, nhưng giờ nếu phát sinh ở người trong hoàng tộc, không biết những người trong Hoàng thân có chịu được hay không….
" Ha ha! Vậy không biết ngươi có thu hoạch được hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu chưa vậy?" – Phạm Ngưng Toa hỏi.
"………Ách……Ta cũng chỉ là đơn phương, nếu Thái Y đại nhân cũng thích thì tốt rồi." – Tháp Cát Nhã nói – " Ngưng Toa. ngươi nói thật đi, y sẽ thích ta chứ?"
" Chuyện này…….Vẫn là ngươi tự đi hỏi sẽ tốt hơn, bất quá hiện tại chúng ta cứ tiếp tục xem cầm phổ đi!" – Phạm Ngưng Toa nói xong liền kéo Tháp Cát Nhã lại tiếp tục nghiên cứu cầm phổ.