Hoàng Hậu tiếp nhận hộp gõ nói: "Ta nhớ rõ vật này là do ta đích thân làm, đưa cho muội là thứ đựng bánh phù dung. Nàng nói trừ phi nàng chết, bằng không vẫn mang bên người. Bây giờ………."
"Nhiều lời vô ích, ái phi cứ mở ra trước đã" – nhìn cảnh tượng bi thương này Hoàng Thượng cũng đau buồn.
Hoàng Hậu liền gật đầu, từ trên búi tóc lấy ra một trâm ngọc như ý, đặt vào hộp gỗ, vừa vặn khóa, chiếc hộp liền mở ra. Tư Vực cùng ba người còn lại nhìn đến dài cổ, trông đến mòn mắt thử xem bên trong chiếc hộp kia chứa bảo bối gì.
Kỳ thật, trong hộp kia chỉ có một phong thư cùng một quyển trục. Hoàng Hậu trầm tĩnh mở phong thư ra, đọc đi đọc lại nội dung bên trong đó, xúc động dạt dào.
" Ái phi? Sao lại vui mừng thế?" – Hoàng Thượng nhìn thấy Hoàng Hậu biểu tình thoải mái bèn hỏi.
" À! Hoàng Thượng à người này cả đời viết vẽ tùy tiện, chí có trước lúc chết mới chịu viết cho chỉnh tề!" – Hoàng Hậu nói.
" Ha ha! "- Hoàng Thượng nghe xong cười gượng.
" Nàng ta nhất định đã tìm được phương pháp giải độc!" – Hoàng Thượng nói.
" Hoàng Thượng sao lại khẳng định như vậy?"- Hoàng Hậu cất bức thư đi đoạn hỏi.
" Ha ha! Người quật tình như muội muội, há lại cam tâm không giải được độc "phi tiên" này hay sao? Nàng ta nhất định là đã tìm ra phương pháp, chỉ là không thể hoàn thành thôi!" – Hoàng Thượng nói.
" Mẫu hậu! Di nương thật sự đã đem phương pháp biết lại trong thư sao?" – Tư Vực nôn nóng.
" Vực Nhi đừng vội, di nương ngươi dĩ nhiên là tìm được rồi, ở trong thư đã nhắc tới" – Hoàng Hậu bình tĩnh nói .
" Vậy thỉnh mẫu hậu mau nói rõ, mặc kệ là phương pháp này có khó khăn bao nhiêu, Vục Nhi sẽ nhất định tìm cho bằng được!"- Tư Vực nói.
" Vực Nhi không cần nóng vội, phương pháp này vừa đơn giản lại không nguy hiểm, chỉ là thời điểm chưa tới thôi, di nương chính là không chờ dược đến thời điểm đó, âu đây cũng là ý trời!" – Hoàng Hậu tiếc hận nói.
" Việc này….Mẫu Hậu……"- Tư Vực còn muốn hỏi thêm…
" Hài nhi à! Vi nương biết ngươi hiếu thuận, ngươi yên tâm, mẫu hậu chắc chắn sẽ chữa khỏi mà, chỉ là thời cơ chưa tới thôi." – Hoàng Hậu an ủi Tư Vực, quay sang nói với Hoàng Thượng – " Hoàng Thượng, thần thϊếp có một yêu cầu quá đáng, Hoàng Thượng có thể đáp ứng?"
" Ái phi cứ nói đừng ngại!" – Hoàng Thượng nói.
"Đản Đản đích thị là đồ đệ duy nhất của muội muội, ắc hẳn đã nhận hết trân truyền, giờ lại không chốn nương thân, thần thϊếp khẩn xin hoàng thượng thỉnh Hoàng Thượng cho hắn sống trong cung. Nếu hắn muốn dạo chơi tứ hải, cũng thỉnh Hoàng Thượng cho hắn được phép." – Hoàng Hậu nói.
" Trẫm biết ý của ái phi" – Hoàng Thượng dứt lời liền gọi tiểu thái giám tới hạ chỉ, "Hạ chỉ! Từ hôm nay trở đi..phong…. Đản Đản……….."
Mới nói tới câu đầu, Hoàng Thượng liền thấy Tư Vực ánh mặt chờ đợi gắt gao chằm chằm nhìn mình, nhìn thấy bảo bối ánh mắt khẩn cầu nhìn mình, đương nhiên người làm phụ thân hiểu được ý nàng, cho nên thuận nước đẩy thuyền ….
"….Khụ….Trẫm thấy Đản Đản y thuật tinh thông, lại có công, nay phong cho làm thái y đặc biệt của công chúa, nhập vào ở tại Thanh Phong Cư! Ban thưởng kim bài miễn tử, đặc biệt chuẩn cho y tự do xuất nhập trong cung, khâm thử!" – Nhìn thấy nét mặt của nữ nhân, Hoàng Hậu cảm giác có chút thành tích.
"Tạ ơn Hoàng Thượng!" – Đản Đản quỳ xuống hô to.
Thánh chỉ cũng đã hạ, ân cũng đã cảm tạ, ba tiểu oa oa cáo lui, ngự thư phòng giờ chỉ còn lại Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu khe khẽ thì thầm….
" Ái phi? Trên thư viết gì vậy?" Hoàng Thượng làm nũng hỏi.
" Hừ! Muốn biết đến thế sao!" – Hoàng Hậu cười đắc ý nói.
" Ha ha! Trẫm…chỉ là quan tâm "phi hoa" giải dược thôi mà" – Hoàng Thượng nói -" Ái phi đừng nghĩ bậy bạ"
" Ồ? Nghĩ bậy bạ? Hoàng Thượng thật ra y nói, thần thϊếp nghĩ bậy bạ gì chứ?" – Hoàng Hậu cố ý làm khó dễ.
" Ách…..Haha, Trẫm tiện miệng nói thôi mà, tùy tiện nói thôi!" – Hoàng Thượng cười trừ.
" Tùy miệng nói? Hoàng Thượng là nhất quốc chi quân, sao có thể tùy miệng nói ra chứ? Nếu truyền ra ngoài chẳng phải bị chê cười sao?" – Hoàng Hậu nói.
" Là! Là! Ái chi giáo huấn chí phải!" – Hoàng Thượng nói -" Ha ha! Ái phi có thể cho trẫm biết trong thư rốt cuộc đã viết gì hay không?"
" ….Ùm!"- Hoàng Hậu nở nụ cười, đem phong thư cho Hoàng Thượng xem qua.
Hoàng Thượng xem xong thư, liên tục thở dài " Thiên mệnh trêu ngươi!". oán thay ông trời bất công.
" Hỏi thử y có gì tốt! " – Hoàng Thượng nói – " Nàng ấy vẫn là rất may mắn! Tại sao lại như vậy chứ!"
" Nàng ấy quả thật may mắn, nói đi nói lại đều là do thần thϊếp tích nghiệp mà! Năm đó nếu không vì thần thϊếp, nàng đã bỏ nhà ra đi, có lẽ bây giờ, nàng mới chính là Hoàng Hậu!" – Hoàng Hậu nói xong nước mắt lưng tròng.
" Ái phi! " – Hoàng Thượng thấy vậy liền chạy đến đem Hoàng Hậu kéo vào lòng an ủi :" Kỳ thật, sự thật không phải như nàng nghĩ!"
Hoàng Hậu nghe xong , ngẩng đầu về phía Hoàng Thượng, nghĩ về chuyển của tuổi trẻ, nghe Hoàng Thượng kể về chuyện trước nay chưa từng nhắc đến.
Hoàng Thượng khi còn là thái tử, từng mang theo Trấn Tây Hầu dạo chơi tứ hải, coi như trải nghiệm, quan sát dân tình. Ngay lúc dò hỏi danh y Huyễn Linh, biết được Huyễn Linh Thiên, Huyễn Linh địa là tỷ muội, đồng thời cũng biết được các nàng còn một đệ đệ là Huyễn Linh Nhân. Ba tỷ đệ Huyễn Linh có phụ thân là Huyễn Linh Trừng Minh, là thế ngoại cao nhân, hắn bình sinh đem ba tỷ đệ ra truyền thụ phân biệt. Huyễn Linh Thiên am hiểu quân sự chính trị, Huyễn Linh Địa thông hiểu y học, Huyễn Linh Nhân tinh thông võ học.
Huyễn Linh Địa tinh quái, bướng bỉnh đáng yêu, Huyễn Linh Thiên ôn nhu nhàn thục, thông minh quyết đoán. Hai tỷ muộn tình cảm rất tốt, nhất cử nhất động, vì là tỷ muội song sinh, tự nhiên cũng tâm linh tương thông, chỉ biết cả hai cùng thích một nam nhân, tức Hoàng Thượng. Mọi ngươi ở chung lâu ngày, cũng sẽ biết thân phận lẫn nhau. Vào một nagỳ trong quá khứ, tình cảm cả ba càng bị gút mắt, cuối cùng Hoàng Thượng phong tước vị phân biệt rõ ràng.
Huyễn Linh Địa trời sinh tính tình tùy ý, căn bản không chịu nổi cảnh sống hoàng cung, hơn nữa Huyễn Linh Thiên tinh thông quân sự chính trị, đối với Hoàng Thượng mà nói có trợ giúp rất lớn, nhưng thứ có thể khiến nàng rời đi, đơn giản duy nhất chỉ có một lý do, đó chính là Hoàng Thượng ưa thích thì chỉ có Huyễn Linh Địa, nhưng trong lòng yêu thương vĩnh viễn chỉ có Huyễn Linh Thiên, cho nên nàng tự mình rời đi. Nhưng Huyễn Linh Thiên lại nghĩ rằng Hoàng Thượng càng yêu thích muội muội hơn, muội muội là vì nàng và Hoàng Thượng nên mới rời đi. Bởi thế nên càng ray rứt trong lòng.
Giờ đây cao cao tại thượng chính là Hoàng Hậu Huyễn Linh Thiên, vẫn còn việc quan trọng, nàng rất muốn gặp lại muội muội, cũng rất muốn hướng nàng mà giải thích, càng muốn nói chính nàng mới nên có người chồng này. Nhưng mãi đến hôm nay nhìn thấy di thư của muội muội, nàng mới biết rõ nguyên nhân nàng rời đi.
" Thiên nhi! Người còn nhớ rõ ngày trẫm lần đầu gặp tỷ muội nàng chứ?" – Hoàng Thượng hói.
" Nhớ rõ! Đương nhiên nhớ rõ!" – Hoàng Hậu nói.
" Tuy các nàng bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng ở trong lòng trẫm vĩnh viễn bất đồng, khi đó trẫm thích nàng, nhưng nàng cao quý đoan trang, khiến cho trẫm không dám trèo cao! Cho nên trẫm và nàng ta mới cùng một chổ, âu chỉ vì muốn nhìn nàng thêm vài lần. Muốn thực sự xin lỗi nàng ta, người có lỗi không phải nàng mà thật là trẫm! Trẫm vẫn chỉ vì suy nghĩ của bản thân, mà không nghĩ đến nàng ta, cho đến lúc nàng ấy trốn đi biền biệt, trẫm mới biết được nàng cũng yêu mến trẫm!" – Hoàng Thượng đôi mắt nhỏ lệ.
" Hoàng Thượng!" – Hoàng Hậu ai ủi, sau đó cả hai ôm nhau khóc một trận.