Nghỉ ngơi ba bốn ngày, thương tích trên mặt Đản Đản đã khá ổn, Tư Vực liền đem y đến Ngự Thư Phòng diện thánh.
" Hoàng Thượng! Công chúa điện hạ, chiếu nghĩa quận chúa cầu kiến!" – Tiểu thái giám bẩm báo.
" Hả? Hừm! Tìm khắp nơi, giờ mới chịu đến! Thật là! " – Hoàng Thượng nói.
" Hoàng Thượng! Vực Nhi có thể có gì bất tiện, cho nên giờ mới đến đây." – Hoàng Hậu nói.
" Được rồi! Ái phi chỉ biết che chở cho nha đầu kia thôi!" – Hoàng Thượng nói.
" Muốn nói là che chở, không phải Hoàng Thượng còn hơn cả thần thϊếp sao!" – Hoàng Hậu nói.
" Thôi! Thôi! Trẫm không cùng nàng tranh chấp nữa!" – Hoàng Thượng nói -" Cho các nàng vào, các ngươi cũng lui ra đi!"
Sau đó, tất cả kẻ hầu hạ đều lui xuống.
Đản Đản đứng chờ ngoài cửa, hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, hai người Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa lúc ấy, trên người quần áo hoa lệ, nhìn xen với y có vẻ không tương xứng. Nhưng mà, Tư Vực làm như vậy cốt cũng có ngụ ý, nàng muốn để Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nhìn thấy được diện mục của đệ tử Dược Vương.
" Công chúa điện hạ, quận chúa điện hạ, Hoàng Thượng cho mời." – Tiểu thái giám nói.
" Biết rồi!" – Tư Vực đáp lời nhìn Đản Đản nói -" Nhớ kỹ nhé, Không được hồ ngôn loạn ngữ! Bằng không ta sẽ bảo Đậu Đậu đánh ngươi nữa đấy!"
" Ờm! Ờm!" – Đản Đản liên tục đồng ý, nhưng y cũng thật không hiểu cái gọi là hồ ngôn lọan ngữ mà Tư Vực nói là gì.
Ba người tiến vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy giữa phòng khách ngồi ngay ngắn chính là Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, Đản Đản lại quên mất quỳ lễ, ngược lại còn nhìn thẳng bọn họ, biểu tình vô cùng kinh ngạc không nói nên lời.
" Vực Nhi thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu hậu." – Tư Vực nói.
" Chiếu nghĩa thỉnh an Hoàng Thượng cùng Hoàng di nương." – Phạm Ngưng Toa nói.
Hai người hành lễ xong nhìn thấy Đản Đản không chút động tĩnh, cảm thấy thập phần ngạc nhiên.
" Đản Đản! Thấy Hoàng Thượng, Hoàng Hậu còn không mau mau quỳ xuống! Suy nghĩ cái gì vậy!" – Tư Vực nhỏ giọng.
"………………." – Đản Đản vẫn như trước ngây ngây ngốc ngốc, ngay cả Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng thập phần khó hiểu.
" Đầu đất! Mau quỳ xuống đi!" – Phạm Ngưng Toa cũng bắt đầu sốt ruột.
"…………….." – Đản Đản.
" Này!" – Phạm Ngưng Toa lay nhẹ Đản Đản, nhưng Đản Đản……………
" …………………Sư………………Sư Phụ……….." – Đản Đản nói.
" Sư Phụ?" – Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa đều đồng thanh.
" Hả?" – Hoàng Thượng hiển nhiên cảm thấy xưng hô này của y thật khó hiểu.
" Ha ha………….Ha ha ha………." – Đang lúc ngập tràn nguy hoặc chỉ có Hoàng Hậu bật cười đến chết.
" Mẫu Hậu! Việc này………..Ngươi là…………" – Tư Vực nói.
" Ngươi chính là đệ tử của Dược Vương sao?" – Hoàng Hậu ngưng cười, hỏi Đản Đản.
"………..Ừm!" – Đản Đản lấy lại tinh thần, không biết nên làm sao.
" Tốt! Tốt!" – Hoàng Hậu nói xong quay sang hướng Hoàng Thượng nói, " Hoàng Thượng bây giờ còn hoài nghi sao?"
" Ờm………Quả nhiên là Đệ tử Dược Vương!" – Hoàng Thượng nói.
Kỳ thật, Tư Vực nhìn Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nói chuyện, hai ngươi kia nhận định thật giả thân phận Đản Đản, cho nên muốn giải thích.
" Mẫu Hậu………..Chuyện này……." – Tư Vực cực kỳ khó hiểu, " Đản Đản! Ngươi nói bậy gì vậy!"
" Hoàng di nương! Tên đầu đất này chưa từng diện kiến, nên có vô lễ mong Hoàng Thượng cùng Hoàng di nương thứ lỗi!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Hửm? Trẫm không có nghe nhầm! Trước đó vài ngày Đậu Đậu trước mặt ta còn quở trách y! Giờ lại thay y cầu xin sao? " – Hoàng Thượng trêu ghẹo.
" Ha ha, kẻ có thể làm cho Đậu Đậu cầu xin hẳn không phải người bình thường!" – Hoàng Hậu thêm mắm thêm muối.
"…………..Cái này cái này chỉ là…!" – Phạm Ngưng Toa có miệng khó biện.
" Đản Đản! Còn không mau quỳ xuống!" – Tư Vực nói.
Đản Đản nghe xong, lúc này mới có phản ứng vội quỳ xuống hô to: " Thảo dân………Thảo dân ra mắt Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu!"
" Được rồi! Được rồi! Đứng lên đi!" – Hoàng Thượng nói.
Đản Đản đứng lên, nhưng vẫn nhìn thẳng đến Hoàng Hậu.
" Đầu đất! Ngươi có biết ngươi nhìn Hoàng Hậu như vậy là tội mất đầu không hả?" – Phạm Ngưng Toa trách mắng.
" Đản Đản!" – Tư Vực cũng lo lắng.
"…………Ờm………."- Đản Đản lúc này cúi đầu không nói lời nào.
" Nói cho ai gia biết, ngươi tên gì?" – Hoàng Hậu hòa ái nói.
"………..Ơm…………" – Đản Đản không dám nói.
" Đừng sợ, ai gia thứ tội cho ngươi, ngẩng đầu lên." – Hoàng Hậu nói.
" ………..Ơm…………..Thảo dân, thỏa dân tên……….tên là Đản Đản…….."- Đản Đản nói.
" Cái gì? Đản Đản!………..Haha………..Hahaha………..!"- Hoàng Thượng nghe xong bật cười không ngừng.
" Đản……Đản! Đản Đản! Ngươi nói ngươi gọi là Đản Đản! Là ai đặt cho ngươi! " – Hoàng Hậu vô cùng cấp thiết.
" Là, là Sư Phụ đặt tên." – Đản Đản nói.
" Mắt của ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" – Hoàng Hậu hỏi.
" Ta, ta……. Đản Đản không phải độc nhãn!" – Đản Đản nói.
" Nếu không phải là độc nhãn, làm sao lại che mắt lại như vậy?" – Hoàng Hậu nói.
" ………….Ơm………..Sư Phụ nói mắt của Đản Đản cùng người thường bất đồng, sẽ bị người khác chế giễu, còn có thể bị người khác khi dễ, cũng có thể bị người khác bảo là bệnh mà đem ra gϊếŧ chết." – Đản Đản ủy khuất nói.
" À………" – Hoàng Hậu nói, " Sư Phụ ngươi có phải là có một cái hộp cần giao tới một người sao?"
" Dạ!" – Đản Đản gật đầu.
" Ngươi biết đưa nó cho ai không?" – Hoàng Hậu nói.
" Cổ Vương Thiên Giả…….Sư Phụ vốn tên là Huyễn Linh Địa, ' địa là dược vương, thiên là cổ vương', Sư Phụ nói như vậy, Đản Đản đoán rằng " Cổ Vương Thiên Giả" hẳn là ngươi tên ' Thiên' , nên Sư Phụ gọi người này là ' Cổ Vương'." Đản Đản nói [ Dược vương là dùng cây cỏ bào chế thuốc, Cổ Vương là dùng côn trùng làm thuốc].
" Vậy ngươi có biết ngươi tên ' Thiên' này là ai không?" – Hoàng Hậu nói.
" Tư……….Công chúa nói là nàng biết người đó là ai!" – Đản Đản nói.
" Tốt! Vực Nhi, ngươi nói cho y biết đi." – Hoàng Hậu trên mặt hiện chút bi thương.
" Đản Đản, Hoàng Hậu chính là người đó, Mẫu Hậu ta tên là " Huyễn Linh Thiên", là tỷ tỷ của Huyễn Linh Địa." – Tư Vực nói.
" Hả? " – Đản Đản kinh ngạc, từ nãy giờ còn tưởng là Sư Phụ y xác chết sống dậy.
" Sư Phụ ngươi khẳng định là chưa từng nhắc đến ta với ngươi!" – Hoàng Hậu nói.
" Sư Phụ chưa bao giờ nói đến chuyện trước kia của Người, chỉ là nói đến số mệnh nàng rất có địa vị, ngay cả người hoàng tộc cũng đều biết." – Đản Đản nói.
" ai gia cùng Sư Phụ ngươi chính là tỷ muội sinh đôi, Sư Phụ ngươi không màng danh lợi, cho nên…………Từ khí ai gia tiếng cung đã không gặp lại nàng, không ngờ được………" – Hoàng Hậu nói xong liền tuôn nước mắt.
" Hoàng Hậu nương nương không cần quá thương tâm, Sư Phụ trước khi Tiên Du không có gì tiếc nuối, chỉ có lo lắng cho Đản Đản, cũng chứng minh Sư Phụ thật sự an tường, Hoàng Hậu hà cớ quá chấp nhất? Sư Phụ thường nói, là con người thì sinh tử nhất định phải trải qua, sống càng dài quá ngược lại càng giảm phúc, không bằng thuận theo tư nhiên là tốt rồi." – Đản Đản nói, – " Còn nữa, nếu người chính là người mà Sư Phụ bảo Đản Đản tìm, vậy Đản Đản xin đem hòm gỗ giao lại cho người, Đản Đản tin ngươi thật sự là tỷ tỷ của Sư Phụ, người và Sư Phụ quả là giống nhau như khuôn đúc, Chỉ là………chỉ là………"
" Chỉ là Sư Phụ ngươi nàng ta không có chính chắn, không đoan trang nghiêm túc như ta." – Hoàng Hậu nói.
" ……….Ách………Dạ." – Đản Đản đáp lời liền đem hộp gỗ dâng lên trước mặt Hoàng Hậu.