Nói đến việc Đản Đản bị nhóm người kia đem đến Thành Bắc – Phủ đệ Trấn Tây Hầu, Phủ đệ của ngài không rộng lắm, ngoài cửa lớn ngay cả bảng hiệu cũng không không có, rõ ràng chỉ là chổ ở lâm thời, nhưng đối với một đại nhân vật như Trấn Tây Hầu như vậy quả là quá keo kiệt rồi, bị túm đến nơi này khiến Đản Đản thật sự cảm thấy không một khả năng nào là Trấn Tây Hầu mời y đến, hơn nữa, đường đường là Trấn Tây Hầu là huynh đệ khác họ với đương kim hoàng thượng, bên người chắc chắn sẽ có cung đình nhất đại danh y, hà cớ gì lại có cơ hội đến lượt y chứ?
Lòng tràn đầy hồ nghi Đản Đản tiến vào cửa liền bị kéo thẳng đến thư phòng Trấn Tây Hầu.
" Hầu gia! Thuộc hạ đã mời Đản công tử đến!" – Huyền Chiếu nói.
Đản Đản trừng to mắt, ngoắc ngoắc nhìn vào một trung niên nam tử ngồi nghiêm chỉnh bên trong thư phòng. Nhắc tới nam tử này, dáng người khôi ngô, làn da cũng khá trắng, hơn nữa rất mịn, đôi mắt vừa sáng ngời lại đầy thần bí thâm thúy, trên mặt có một chòm râu thưa, càng thể hiện vẻ nghiêm túc, tóm lại là "không giận tự uy" [nhìn nghiêm nghị như người đang phẫn nộ]
" Nhìn thấy Hầu gia, còn không mau quỳ xuống?"- Huyền Chiếu nhìn Đản Đản nói.
" Thảo, thảo dân bái kiến Hầu gia!"- Đản Đản lập tức quỳ gập xuống.
" Ngươi chính là cái tên thần y gì gì đó?" – Trấn Tây Hầu hòa ái nói, " Đứng lên đi, thuộc hạ của ta đều là kẻ thô lỗ, nhìn nhà ngươi yếu ớt như vậy, không bị bọn họ dọa chết đấy chứ?"
" Tạ ơn Hầu gia!"- Đản Đản đứng lên. "Tiểu nhân cũng không bị dọa đến chết. Bất quá, tiểu nhân cũng không biết Hầu gia làm sao lại cho rằng tiểu nhân là thần y vậy! Tiểu nhân chỉ là một giang hồ du y mà thôi, vì bữa cơn manh áo nên mới bày sạp, có lẽ đã xúc phạm quy tắc, mong Hầu gia tha thứ tội."
" Ngươi không phải là thần y mà bọn họ nói hay sao?" – Trấn Tây Hầu hỏi.
" Hầu gia, hắn chính là người lão thần nói. Cái gọi là chân nhân bất lộ tướng, tiểu ao nhi này có thể cũng không biết y thuật của y thật sự cao minh." – Một lão giả đứng bên Trấn Tây Hầu nói.
Nhắc đến lão giả, đúng là một trong những người đã đến xem bệnh chổ Đản Đản, hơn nữa lúc ấy lão cũng không phải là xem bệnh cho bản thân mà là thuật lại bệnh tình cho Đản Đản kê đơn thuốc thôi. Khí đó, Đản Đản đã cảm thấy kì lạ, bởi vì lão giả tự thuật kiểu như rất nhiều thầy thuốc thuật lại bệnh tình của bệnh nhân vậy, mà cái người kia chính là bệnh lạc huyết [ khạc ra máu], đây là bệnh bất trị, nếu không phải nhìn hắn đáng thương, Đản Đản sẽ không nói cho hắn trị như thế nào đâu! Bởi vì trên đời này chỉ có Cổ Vương, Dược Vương cùng người của Cổ Độc Môn là có thể trị, nếu như bị người khác nghi ngờ quả là bất lợi.
" Ồ, tiểu oa nhi, sư phụ ngươi xuất thân nơi nào?" – Trấn Tây Hầu hòa ái nói.
" Ta? Ta, ta là theo học với Sư Huynh!"- Đản Đản nói xong trong lòng thấy không vừa ý lời của Trấn Tây Hầu đối với y —-Cái gì mà tiểu oa nhi chứ, ta còn nhỏ như thế sao? [tiểu oa nhi = em bé, cậu bé :))]
" Sư Huynh ngươi? Vậy Sư Phụ ngươi đâu sao không chỉ dạy?"- Trấn Tây Hầu hỏi.
" Ta vốn bái Sư Huynh ta làm Sư Phụ, chính là y nói bản thân cùng với Đản Đản cùng trang lứa, hơn nữa học nghệ chưa tinh thông sợ truyền sai cho đệ tử, nên cũng cho ta gọi là Sư Huynh. " – Đản Đản bắt đầu nói lung tung.
" Vậy Sư Huynh của ngươi học y thuật từ ai?" – Trấn Tây Hầu lại hỏi.
" Đương nhiên là Sự Phụ của y, chính là tiểu nhân chưa từng gặp qua, Sư Huynh cũng chưa từng nói đến, tiểu nhân lại càng không hỏi đến." – lời nói Đản Đản hoàn toàn đoạn tuyệt đến việc nhắc đến Sư Phụ.
" Tiểu oa nhi, ta lại hỏi ngươi, ngươi chắc cũng phải biết Sư Huynh ngươi hiện giờ ở đâu đúng không?" – Lão giả nói.
" Y đã qua đời rồi!" – Đản Đản nói như đinh đóng cột.
" Xem ra thật đúng là……" – Lão giả thầm cảm thấy Đản Đản thà chết không nói thật.
" Vậy ngươi có biết ngươi như vậy chính là lang băm, cả gan chữa bệnh cho người khác chính là phạm pháp hay không?
" Tiểu nhân biết sai rồi! Cũng không dám….nữa! Chính là Sư huynh khi còn sống vốc hết y thuật một đời truyền dạy lại cho ta, Sư Huynh còn nói tiểu nhân nhất định phải làm một đại phu tốt, tuyệt đối không được hại người!" – Đản Đản giả vờ sợ hại vội quỳ xuống, trong lòng lại nghĩ" " Muốn ta đi vào khuôn phép sao, không có cửa đâu!!
" Hầu gia, không việc gì thôi cứ để cho hắn xem bệnh trước đã!" -Lão giả nhỏ giọng nói với Trấn Tây Hầu.
Nghe thế, Trấn Tây Hầu không nói gì, lão giả liền đe dọa: " Hầu gia mấy ngày gần đây thân thể không khỏe, ngươi trước xem qua cho Người, nếu xem sai bệnh, tội càng thêm tội. Bất quá nếu ngươi tìm ra được trọng bệnh cùa Hầu gia, vậy thì miễn tội cho ngươi!"
" Vậy! Vậy! Tiểu nhân nhất định dốc hết khả năng!" – Đản Đản nói.
Kết quả là, Đản Đản liền bắt mạch cho Trấn Tây Hầu, trên mặt có chút đăm chiêu. Kỳ thật là! Đản Đản đã sớm nhìn ra Trấn Tây Hầu là bị Cổ Độc Môn hãm hại, Hầu gia trúng độc gọi là "Hạo Nguyệt". Loại này người trúng tứ chi vô lực, lợi hại hơn nữa chính là cao thủ mà trúng phải tựa như bị nhuyễn cốt [ thoái hóa xương] ngay cả đi vài bước đã mệt đến thở hồng hộc, nhưng loại độc này không khiến người trúng bị tử vong, cho nên, hiếm người nào cho rằng chính mình bị trúng độc.
" Thế nào?" – Lão giả thấy Đản Đản thu tay lại liền hỏi.
" Hầu gia có phải cảm thấy gần đây tứ chi vô lực, ngay cả đi đường cũng thở hồng hộc, nhưng là muốn ăn rất nhiều đúng không?" Đản Đản hỏi.
" Đúng rồi!" – Trấn Tây Hầu nói.
" Không sao! Không sao! Hầu gia chỉ là ngồi thời gian quá lâu, nằm thời gian quá dài, đứng cũng đứng quá lâu, ngay cả đi, cả chạy cũng rất rất lâu, ăn thì quá tốt! Hầu gia chỉ cần không ngồi, không nằm, không đi, không chạy, uống hết toa thuốc này, không qua ba ngày sẽ tốt thôi!" – Đản Đản nói.
" Không ngồi, không nằm, không đi, không chạy? Vậy phải như thế nào?" – Huyền Chiếu nói.
" Tiểu oa nhi có việc gì cứ nói thẳng, bổn vương miễn tội cho ngươi là được!" – Trấn Tây Hầu tuy rằng đang nghĩ phải làm như thế nào, nhưng vẫn buộc miệng nói ra.
" Ha ha! Hầu gia đây là trúng " Hạo Nguyệt". cho nên tựa như bị huyễn cốt, lạoi độc này vẫn còn nằm trong thân thể, chỉ cần tống nó ra ngoài là được. Bởi vậy, Hầu gia chỉ cần chổng ngược người lên, uống chút hỗn hợp gồm độc rắn, giấm trắng và nướ© ŧıểυ con lừa, đợi cho Hầu gia nôn ra tất cả nước độc là ổn."- Đản Đản nói.
Nói bậy! Ngươi là tên lang băm! Lúc này còn dám hồ ngôn loạn ngữ!" – Huyền Chiếu nói.
" Nghịch bài pháp!" – Lão giả linh quang chợt lóe, " Hầu gia! Nếu Hầu gia thật sự là trúng độc, phương pháp loại này quả thật khả thi!"
"………..Thật sao?" – Trấn Tây Hầu nói.
" Ôi! Lão thần bất tài! Lúc này chỉ đành thử xem! Hầu gia một ngày còn không khỏe, quốc gia một ngày sẽ không yên! " – Lão giả thi lễ, " Nếu tiểu oa nhi này nếu như ý muốn làm hại Hầu gia, chúng ta nhất định đưa hắn nghiêm hình tra khảo!"
" Cũng được!" – Trấn Tây Hầu nói.
Lúc này, Trấn Tây Hầu liền chiếu theo phương pháp của Đản Đản mà làm theo, không đầy ba ngày quả nhiên khỏi hẳn, Trấn Tây Hầu cảm kích Đản Đản, cũng bội phục y thuật của Đản Đản, vì thế quyết định phải lưu y lại trong Quân Y. Nhưng Đản Đản nhất định không chịu, nói là Sư Huynh có tâm nguyện còn chưa hoàn thành, cho nên chỉ đồng ý lưu lại trong quý phủ thêm mấy ngày.
Lại nói về hai người Tư Vực ở khách điếm lo lo lắng lắng, nghĩ tới nghĩ lui, các nàng quyết định trước tiên là đi lên đường hỏi thăm một chút, khi biết rõ nguyên nhân thì sẽ tính toán sau, thế nên, cả hai người bằng mọi cách hỏi thăm biết được : Trấn Tây Hầu quả thật đã đến Đại Danh Thành, tên tiểu độc nhãn bị túm đi chín phần mười chính là Đản Đản, vậy là, Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa đến khác điếm xác minh một chút, tuy rằng không có hành lý cùng Tiểu Khôi làm căn cứ, nhưng chưởng quầy đã kể lại nhiều thứ đủ chứng minh là y, hơn nữa, điều cần phải nghĩ đến chính là làm sao có thể mang người tử Phủ Trấn Tây Hầu đi.
" Tên ngốc Đản Đản kia khẳng định đang ở chổ cha ngươi!" – Tư Vực nói.
" Ngươi làm sao có thể đưa hắn đi được?"- Phạm Ngưng Toa nói, " Cha ta đã nhiều năm không gặp ngươi! Ngươi như vậy mà đến, ai nhận ra ngươi là công chúa chứ? Nếu không phải ngươi đem chuyện trước đây nói ra, ta cũng không nhận ra ngươi nữa là."
" Vậy ngươi chứng minh thân phận cho ta là được!" – Tư Vực nói.
" Ta có thể chứng minh thân phận cho ngươi, chỉ có điều là ngươi hẳn biết là ta đang đào hôn mà! Làm sao lại tự mình trở về tìm cái chết chứ!" – Phạm Ngưng Toa nói.
" Sao cũng không được! Ngươi nói xem nên như thế nào?" – Tư Vực nói.
" Dễ lắm! Ta với ngươi cùng trở về hoàng cung, trước nhất cha ta biết ta ở hoàng cung chắc chắn sẽ không dám làm càng, dù sao hôn sự này cũng không phải do Hoàng Thượng ban cho; thứ hai ngươi cũng có thể quang minh chính đại đòi người từ phía cha ta, hơn nữa cha ta còn có thể trả lại ngươi một tiểu độc nhãn hoàn hoàn hảo hảo không một chút hao tổn." – Phạm Ngưng Toa nói.
"…………..Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy………" – Tư Vực thở dài, " Chuẩn bị, chuẩn bị nào, ngày mai sẽ hồi cung!"
" Tốt lắm!" – Phạm Ngưng Toa hoan hô rồi nhanh chóng thu dọn hành lý đợi ngày mai xuất phát.