Đánh nhau vài hiệp, Phan An nhận ra rằng ông chủ cửa hàng không đủ thể lực , hẳn là chưa hoàn toàn hồi phục, vì vậy kế sách bây giờ phải là vừa mềm vừa cứng, bà chủ cửa hàng sắc mặt tái nhợt, phỏng chừng nội lực còn chưa đến một nửa, cho nên muốn chạy cũng chạy không được, bốn người cứ như thế mà kiên trì, nhưng cũng là bản thân Phan An chiếm thượng phong, chỉ là hắn sợ rằng, nếu hai người này muốn "đồng quy vu tẫn" [ cùng đến chổ chết] thì phải làm sao bây giờ? Còn Đản Đản……..
Càng nghĩ càng phải cẩn trọng, nên Phan An đành phải tiếp tục kiên trì! Hy vọng Tư Vực mau nhận ra kế điệu hổ ly sơn này mà nhanh chóng ra ngoài tiếp ứng. Chiếm ưu thế vài hiệp, ông chủ cửa hàng lâm vào tình trạng kiệt sức, thở phì phò trên mặt mồ hôi thi nhau nhỏ xuống.
" Ha ha! "Ông chủ " Hách quả là có chút công phu nhỉ!" – Phan An cùng Hách Hảo giằng co kéo dài thời gian.
" Hừ! Phan An công tử thật đúng là thích dính vào chuyện người khác!" – Người giả trang ông chủ cửa hàng chính là Hách Hảo.
" Ha ha! Tại hạ cũng không thích gì khác, chỉ là thích dính vào chuyện người khác, nhất là chuyện của mỹ nhân!" – Phan An cười nói.
Phan An vừa nói ra lời này, Đản Đản nghe thật không lọt tai, không phải chỉ là thích xía vào chuyện của tiểu mỹ nhân mà thôi! Nói khó nghe hơn chính là chú ý đến tiểu mỹ nhân, cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân bla bla..! Chính mình vốn dĩ mọi thứ đã không bằng Phan An, nếu thực sự hắn ta dùng cái gì mà " bí tịch tán gái", mình e rằng sẽ thật sự trở thành người hầu!
"A! Ta mặc kệ! Cái tên bại hoại nhà ngươi! Ta đã sớm nhìn ra bộ mặt của ngươi rồi! Ngươi chính là sinh lòng bất chính với tiểu mỹ nhân của ta!" – Đản Đản giãy dụa hét to, một chút cũng không chú ý đến yết dầu đang bị siết chặt.
Nhưng thấy y giãy dụa quằn quại, bà chủ cửa hàng thật không dám manh động, nếu lỡ gϊếŧ chết y, chính mình e rằng cũng khó mà trốn thoát.
" Này thế này là thế nào!" – Phan An đưa mắt nhìn Đản Đản.
" Hừ! Ngươi đừng có mà không thừa nhận!" – Đản Đản kích động.
" Thừa nhận gì chứ?" – Phan An nói.
" Ngươi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!" – Đản Đản hét lên.
" Ha ha! Chúng ta cũng đều giống nhau thôi! Rốt cuộc ai giống cóc ghẻ hơn?" – Phan An nói.
" Hừ! Đương nhiên là…..ta giống hơn! Nhưng ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì! Nhiều lắm cũng là con ếch!" – Đản Đản rào thét.
" Ngươi nói ai là ếch chứ! Ngươi chưa từng nghe qua chuyện hoàng tử ếch à?" – Phan An một bên khó vẻ khó chịu một bên tiến gần Đản Đản mong có cơ hội cứu y, nhưng kẻ địch cũng không phải kẻ ngu ngốc, chút kỹ xảo này, đương nhiên đã bị nhận ra, thế nên Hách Hảo chờ Phan An vừa động liền ra chiêu. Tên giả bà chủ cửa hàng cũng như thế, liền dụng lực siết chặc yết hầu Đản Đản, Phan An từng bước cố tiến lại gần, Hách Hảo vận công vừa định phát tán, thình lình chợt lóe lên một ánh kim quang đao khiến những kẻ liên quan sợ đến phát run. Ngay lập tức, trên cổ Đản Đản chợt lạnh lạnh, hình như có chất lỏng gì đó theo áo chảy xuống—–máu!!!!
Cánh tay trên yết hầu dần nới lỏng buông xuôi xuống, người phía sau lưng mình chầm chậm khụy xuống đất, mặt nạ da trên mặt cũng bay ra, dường như phun ra hết máu tươi Hách Lý cứ như thế mà " ngọc nát hương tan", về chầu ông bà =.=. Người cho nàng một chiêu chí mạng ấy chính là Tư Vực.
" A!!" – Đản Đản hét một tiếng kinh hãi, nhào vào lòng ngực Tư Vực, giống như bánh phù dung dính vào nhau muốn gỡ ra cũng không dễ dàng gì. Tư Vực ôm Đản Đản trong lòng, Đản Đản nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất mà khóc thét.
" Ha ha! Ngươi cũng nhìn ra à!" – Phan An nhặt mặt nạ da, ra vẻ nói.
Hách Hảo đứng một bên dường như biết chính mình không có cơ hội chạy thoát, cũng vẫn giữ tư thế đứng nghiêm chờ đợi xử trí.
" Ô! Không hổ danh là đại nhân vật mà! Trong tình cảnh này vẫy có thể tự nhiên như thế, thật hiếm thấy mà!" – Phan An giễu cợt Hách Hảo.
" Hừ! Xem như ta bị mù! Nghe lời Hách Lý! Chuyến này quả thật là trộm gà không được còn bị mất nắm gạo!" – Hách Hảo trào phúng.
" Hừ! Ngươi thật là đỉnh đỉnh tiêu sái!" – Tư Vực cười lạnh -" Nói đi! Đem hết mội thứ nói ra đi! Đứng bắt ta phải hỏi một câu nào?"
" Hừ! Ta Hách Hảo tuy rằng có thể coi là có chút công lực, nhưng chung quy chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong Cổ Độc Môn, ta biết thân phận của cô nương, nhưng những điều cô nương muốn biết Hách Hảo thật sự không biết! Thế nên, cô nương muốn làm gì ta thì làm đi!" – Hách Hảo tình ý sâu xa.
" Được! Ngươi yên tâm! Ta một sẽ…..không….gϊếŧ ngươi, hai sẽ không hại ngươi, bất quá………." – Tư Vực nói.
" Bất quá gì?" – Hách Hảo vội vàng hỏi.
" Ngươi đem tất cả tài sản cho ta! Ta nghĩ tính mệnh ngươi tuyệt đối có giá trị!" – Tư Vực nói.
" Nói thật sao?" – Hách Hảo hỏi.
" Ta lấy tôn nghiêm cùng địa vị của ta lập thệ!" – Tư Vực nói.
" Tốt! Ta tin ngươi! Ta sẽ đemtất cả tài sản đưa đến tiền trang! Chúng ta sau này còn gặp!" – Hách Hảo liền phi thân ly khai.
" Hừ! Ta xem ra không có cơ hội gặp lại đâu!" – Tư Vực lạnh lùng nói.
" Ha ha! Cô nương thật đúng là rộng lượng, cứ như vậy mà phóng thích nàng ta!" -Phan An nói.
" Hừ! Người mà bổn cô nương vứt đi dù sao cũng sẽ chết thôi, sao lại không tích đức một chút chứ!" – Tư Vực nói.
" Tích đức cái gì?"- Đản Đản đột nhiên hỏi.
" Là vừa rồi ta ở bên trong thấy được thi thể cả nhà của ông chủ cửa hàng, phát hiện bọn họ đều bị " phá cốt chưởng" của Cổ Độc Môn gϊếŧ chết, đây là tuyệt học của Tử y môn [ một trong thất y Cổ Độc Môn], hơn nữa Hách Hảo, Hách Lý và…….Thủ lĩnh Thanh y môn đều đã trúng phải không lâu sau đều sẽ tử vong, điều này chứng tỏ Cổ Độc Môn đã không buông tha cho họ, thế nên còn không phải nên tích chút đức, cho nàng ta thực hiện tâm nguyên cuối đời." – Tư Vực nói.
" Ồ! Tư Vực thật là lương thiện!" – Đản Đản nói dứt lời lại tiếp tục ôm Tư Vực.
" Này! Ta nói ngươi ôm còn chưa đủ à! Sao lại toàn chiếm tiện nghi của ta?" – Tư Vực đẩy đầu Đản Đản ra.
" Hì hì! Tư Vực trên người có một mùi hương rất đặc biệt, ngửi thấy rất thích!" – Đản Đản nói.
" Có gì đặc biệt sao?" - Tư Vực tò mò……
" Chính là…………..Chính là mùi hương Tư Vực vài ngày chưa tắm mới có được!" – Đản Đản cười to.
" AAAA!" – Tư Vực thét lên chói tai, gõ đầu Đản Đản xưng lên một khối….