" Ảo mộng xuân thu" là dược phẩm đặc thù do Cổ Độc Môn nghiên cứu chết tạo mà thành, có căn cơ từ một số thầy pháp luyện độc của Tây Vực, nhưng vì dược tính tăng mạnh, hơn phân nữa người tạo ra mộng không thể dùng nội lực che đậy chỗ ở của mình, chỉ cần biết được thành phần của các vị dược căn cứ vào đó mà có thể theo mùi dược tìm ra người tạo mộng, cho nên, Đản Đản tự nhiên sẽ tìm được Hách Hảo cùng những kẻ liên thủ. Hơn nữa, bọn chúng đã dùng hết nội lực đến phút cuối cũng chưa thể gϊếŧ được Tư Vực và Phan An, bây giờ chỉ có thể vội vả đi tìm nơi dưỡng thương, thế nên cũng không cách nào khử đi mùi dược vị trên người mình.
Đản Đản cùng Tư Vực và Phan An đi khắp hang cùng ngõ hẻm, giống như chú chó nhỏ hít hít ngữi ngữi khắp đông tây, cực kì hăng say.
" Làm như thế có ngữi thấy được gì không?" – Tư Vực khó hiểu.
" Ha ha! Ta thấy thật thú vị!" – Phan An nhìn hành động của Đản Đản.
" Ta nghĩ y sẽ làm được thôi!" – Tư Vực nói.
Đi tới đi tới, Đản Đản bổng nhiên dừng lại, mở to hai mắt chớp chớp nhìn chung quanh đông tây.
" Làm sao vậy? Phát hiện ra bọn chúng sao?" – Tư Vực đề cao cảnh giác, tiến đến hỏi Đản Đản.
" Không có!" – Đản Đản nói.
" Vậy ngươi dừng lại làm gì chứ?" – Tư Vực hỏi.
"Ta vừa ngửi thấy mùi bánh quế hoa, mới chớp mắt đã không ngữi thấy nữa!" – Đản Đản nói.
" Hừ! Làm loạn cả nữa ngày thì ra là đi theo ngươi tìm mùi vị bánh quế hoa!" – Tư Vực tức giận kéo tai Đản Đản.
" Bánh quế hoa……Bánh quế hoa?……….Bánh quế hoa!" – Phan An nghe xong liền suy tư.
" Ngươi biết sao?" – Tư Vực buông tay khỏi Đản Đản.
" Ha ha! Cô nương vừa rồi có chú ý đến chiếc xe ngựa vận chuyển bánh quế hoa kia không?" – Phan An nói.
" Thấy được, vẫn còn nhớ!" – Tư Vực nói – " Vậy nó bây giờ………….."
" Vừa ra khỏi thành!" – Phan An tiếp lời.
Không cần nhiều lời, cả ba người khí thế hùng hùng rời khỏi Tần Xuyên, liều mạng đuổi theo chiếc xe ngựa, nhưng không ai ngờ được chiếc xe ngựa đó như là bị bốc hơi, mới qua khoảng thời gian nữa chén trà nhỏ đã không thấy tăm hơi, ngay cả khi hai người võ công cái thế bọn họ vẫn không đuổi theo kịp.
" Tại sao lại như vậy chứ?" – Tư Vực thấy khó hiểu.
" Ai chà! E là có cao nhân chỉ điểm, cao thủ cứu giúp!" – Phan An đùa nghịch dùng tay làm quạt phẩy phẩy.
"……….." – Đản Đản không nói gì, đơn giản là bị hai người kia mang theo dùng khinh công bay lên trời, bình thường chỉ là khoản thời gian ngắn, không quá chú ý là chính mình sợ độ cao, lần này ước chừng bay khoảng nữa canh giờ, nhìn thấy mọi vật dưới chân bí tí như kiến, sợ đến mức tim muốn vọt ra ngoài.
"Này !!" – Tư Vực lấy tay chỉ chỉ vào đầu Đản Đản – " Còn có thể tìm ra bọn chúng không?"
"Ò!" – Đản Đản cứ như con gà mổ thóc gật gù.
" Vậy sao không nhanh đi tìm cho ta!" – Tư Vực nói.
"Ò!" – Đản Đản vẫn cứ như trước gật gù.
" Vậy vẫn có thể tìm ra rồi! Mà ngươi là gì gật đầu hoài thế?" – Tư Vực nói.
"Ò!" – Đản Đản ngóc đầu nhìn Tư Vực.
" Này! Ngươi không để yên được à?" – Tư Vực ngạc nhiên.
" Ha ha!" – Phan An bất giác cười ầm.
" Ngươi cười cái gì chứ? Nếu biết thì nói ra đi, sao lại cứ thích thừa nước đυ.c thả câu!" – Tư Vực nói.
" Đản Đản nói là ngay sau lưng ngươi đấy, haha!" – Phan An nói.
Tư Vực nghe vậy liền quay đầu lại nhìn, quả nhiên cách đó không xa là một đại thôn trang, xem ra mấy người bọn chúng đã trốn ở đây, vì thế cả ba người liền hướng tới thôn trang.
" Chờ một chút!" – đến trước cửa thôn Tư Vực đột nhiên dừng lại.
" Làm sao vậy?" – Đản Đản hỏi, Phan An cũng dừng lại nhìn nàng.
" Thôn trang này tại sao ta chưa từng thấy qua?" – Tư Vực nghi hoặc, bởi vì trên bản đồ chưa từng có dấu hiệu tồn tại của thôn trang này.
" Có vấn đề gì sao?" – Phan An hỏi.
" Thôn trang này u ám, dày đặc sương mù, khẳng định có vấn đề!" – Tư Vực nói.
" Vậy không dám vào sao?" – Phan An hỏi.
" Đương nhiên không phải! Là ta muốn thận trọng một chút, nếu vì động thủ mà gây rối loạn e sẽ không tốt!"- Tư Vực nói.
" Ha ha! Không sao không sao! Có ta ở đây, chắc chắn sẽ thận trọng dùm cho ngươi!" – Phan An cười liền bước lên trước tiến vào chiếc cổng ghi rõ " Bắc Nguyệt Thôn" .
Thôn trang cực kỳ yên tĩnh, diện tích rất lớn, thương phẩm cửa hàng đều đầy đủ, nồi hấp có bánh bao nóng hầm hập, cái kì lạ là cả thôn không thấy một bóng người, tựa hồ thôn dân đột nhiên mất tích.
Chung quanh yên lặng đến dọa người, Đản Đản cảm thấy âm khí từng đợt thổi sau lưng, thậm chí là lạnh đến tận xương tủy, cho nên theo bản năng dính sát lấy tay áo Tư Vực núp sau lưng nàng, dùng ánh mắt như thể kẻ trộm quan sát xung quanh.
Tư Vực nhìn ngó chung quanh, đây không hề có trận pháp, chính là cảnh tượng tự nhiên, trong lòng hiếu kỳ, ba người đi trên đường cái không một bóng người, nhà nhà cửa phòng mở rộng, mấy canh giờ sau, cả ba đều đã đi khắp thôn, một bóng người cũng không có.
Trời cũng đã chạng vạng, ba người bụng đói trống rỗng, Đản Đản phân biệt thấy thực phẩm trong hàng hóa đều không có độc, vô hại, thế nên cả ba liền ăn no nê, khi đêm đến, lúc này trên đường nhà cửa đều lên đèn, con dường cũng dần dần có người qua lại, tất cả mọi người bắt đầu làm ăn buôn bán.
Cả ba người nhìn hiện tượng kỳ quái này, không nói gì, trừ Đản Đản còn có thể nhìn ra thứ này thứ khác, còn cả hai người bọn họ đều không thể xác định, không biết gì.
" Đây là đạo lý gì chứ?" – Tư Vực nói.
" Cô nương……….là……là…"- Lúc này đoàn người Tư Vực đang tìm chổ nghĩ ngơi, đứng trước quầy , ông chủ quán ngạc nhiên nói.
" Lão nhân gia chớ sợ! Ba người bọn ta không có ác ý!"- Phan An nhìn ông chủ kia run rẫy liền bước đến khuyên giải an ủi.
" Oái…..Các người ….các người vao đây bằng cách nào?" – Ông chủ quán hỏi.
" Tại hạ theo tung tích cố nhân tìm đến đây, cũng không biết tại sao lại xông vào nơi này!" – Phan An nói.
" Cố nhân? Làm sao có thể? Làm sao lại………." – Ông chủ quán nói.
" Ha ha! Lão nhân gia xin cho biết tại hạ đang ở nơi nào?" – Phan An nói.
" Việc này………" – Ông chủ quán có chút khó xử.
" Ha ha! Lão nhân gia người nếukhông tiên nói, tại hả sẽ không hỏi, nhưng tại hạ thật không có ác ý, chỉ là đến tìm cố nhân thôi!" – Phan An nói.
" Ha ha! Lão thân xem các vị công tử, tiểu thư cũng không giống người gian ác, nên khuyên các vị mau chóng rời khỏi nơi này!"- Ông chủ nhìn Phan An khuyên nhủ.
" Ha ha! Lão nhân gia yên tâm, đợi tại hạ tìm được cố nhân sẽ rời khỏi đây." – Dứt lời, Phan An liền dắt Tư Vực và Đản Đản ra ngoài, tìm một chổ yên tĩnh nói chuyện.
Nguyên lại đây chính là thôn trang trong truyền thuyết " Bối Thôn", chín là thôn trnag ngày đêm đảo lộn, thôn dân ngày ngủ đêm thức, hơn nữa tất cả đều là người " Đường sạch không cần quét, đêm ngủ không cần cài then", cho nên không ai khóa cửa. Bối Thôn trừ đi chuyện nghỉ ngơi làm việc khác thường còn có một chuyện vô cùng đặc biệt, chính là người đi đường không cẩn thận đi đến đây như là lọt vào một không gian khác, không thể trở lại đường cũ, chỉ đành đợi cho thời gian cổng thôn mở lại mới có thể rời đi. Thế nên, trên bản đồ không hề có dấu hiệu tồn tại của thôn trang này.
Cả ba người suy đoán, mấy tên kia cũng là đi lạc vào đây, bây giờ cũng khó lòng mà ra ngoài được, thế nên Tư Vực có hy vọng báo thù. Nhưng thôn trang này ban ngày một dạng buổi tối lại một dạng, buổi tối phố xá so với ban ngày hoàn toàn không giống, xem ra tìm được bọn chúng quả là việc khó, vì thế, Tư Vực gấp rút tranh thủ trước hừng đông phải tìm cho ra bọn chúng, giải quyết chúng xong liền rời khỏi tiếp tục làm chuyện của mình.