Vùng ngoại ô khí trời tản mạn, mặt trời chiếu rọi những tia nắng ấm áp vào bên trong phòng, Tư Vực giật mình tỉnh giấc, giống như chính mình vừa bị rơi xuống xách núi, vô lực nằm trên giường — xem ra rốt cuộc cũng đã tỉnh lại rồi.
Nhìn lướt qua mọi thứ xung quanh, nhìn thấy Phan An đang nằm ngủ gần bên hơi thở ổn định, yên tâm rút tay ra khỏi, quay đầu qua bên phía còn lại vuốt ve người đang nằm trên tay mình mà ngủ say, mới nhận ra được, có thể thấy này này bên cạn khiến nàng hạnh phúc đế nhường nào! Vì thế, trên mạnh Tư Vực hiện lên một tia cười hạnh phúc.
Không biết qua bao lâu, cánh tay Tư Vực bị nằm lên đã tê rần, kỳ thật cái đầu nhỏ này có đáng yêu đến đâu thì cũng thật nặng. cử động ngón tay một cái, nhìn thấy trên ngón tay mình quấn băng vải, trong lòng có chút tức giận——Tên đầu đất này sao lại nhẫn tâm cắn tay mình ra thành như thế chứ. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như y không cắn Tư Vực một cái, e là nàng cùng Phan An đã về chầu ông bà mất rồi =.=.
Nguyên do là Đản Đản muốn Tư Vực cùng Phan An trong mê trận tỉnh lại, nhìn thấy cả hai sắc mặt ngày càng ảm đảm, chỉ biết sự tình không suôn sẻ như mình nghĩ, thế nên ngồi bên giường theo dõi mạch tượng của cả hai, qua thời gian quan sát. Đản Đản phát hiện cả hai người mạch đập ngày càng bất ổn, trong cái khó ló cái khôn, liền nghĩ đến cắn ngón giữa của Tư Vực, vì quá sốt ruột, ết quả là đem ngón tay người ta cắn đến chảy máu. Cái gọi là đứt tay xót ruột, Tư Vực trong mộng cũng cảm giác được ngón tay giữa của mình đột nhiên đau nhức vô cùng, theo bản năng vì đau đớn mà tập trung tinh thần, nghĩ phải tìm xem rốt cuộc là chuyện gì, sau đó cứ như vậy mà tỉnh mộng.
"Đầu Đất! Đầu Đất!" – Tư Vực nhẹ nhàng lay Đản Đản – " Tay của ta đã tê rần rồi, mau dậy nào!"
Đản Đản bừng thức dậy nói -" A! Ngươi tỉnh lại rồi!"
" Nếu ta không tỉnh lại thì sao có thể ngồi nói chuyện với ngươi?" - Tư Vực nhìn thấy vẻ mặt vô tội kia của Đản Đản cười nói.
Huhuhuhu….
Tư Vực vừa dứt lời, Đản Đản liền ôm lấy nàng khóc nức nở.
" Ôi! Thế nào mà lại khóc! Ta không phải đã tỉnh rồi sao! Không có việc gì rồi!" – Tư Vực an ủi.
" Đản Đản rất sợ! Huhuhu" Đản Đản gắt gao bám chặt lấy Tư Vực cứ như nếu buông tay nàng sẽ bốc hơi đi mất.
" Có ta bên cạnh ngươi còn sợ cái gì chư! Được rồi được rồi! Đừng khóc!" Tư Vực lớn từng tuổi này cũng chưa từng phải dỗ dành ai, nên bây giờ tay chân luống cuống không biết làm sao.
" Ta chỉ sợ! Nêu Tư Vực chết đi rồi Đản Đản phải làm sao đây! Sư Phụ đã tiên du rồi, Đản Đản rất buồn, nếu Tư Vực cũng chết đi, Đản Đản thật không muốn sống nữa! Á huhuhuhu~~~!" -Đản Đản càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng lớn.
"Ôi kìa! Đây là cái gì chứ! Cái gì mà chết hay không chứ!"- Tư Vực cũng bị y làm sốt ruột theo, miền cưỡng ngồi ngay ngắn, ôm ôm Đản Đản.
" Hix! Tư Vực đừng rời khỏi Đản rất thích tiểu mỹ nhân! Đản Đản không muốn rời khỏi ngươi Huhu~~!" – Đản Đản khóc không ngừng.
" Lại bắt đầu hồ ngôn loại ngữ! Thật là!" – Tư Vực không biết làm sao.
"Đừng……Đừng!…Đừng rời khỏi Đản Đản!" – Đản Đản khóc lóc giãy dụa lung tung, ngước mặt lên nhìn Tư Vực nói – "Đồng ý với Đản Đản đi! Không được rời khỏi Đản Đản!"
" Được! Được! Ta đồng ý với ngươi, đừng khóc nữa!" – Tư Vực nói.
" Ngươi phải cam đoan với ta! Cam đoan đấy nhé!" – Đản Đản không buông tha.
" Ta…..ái chà!" – Tư Vực thái độ nghiêm chỉnh nói – " Ta cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ rời khỏi Đản Đản"
" Vĩnh viễn!" – Đản Đản chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
" Vĩnh viễn!" – Tư Vực nói xong nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đản Đản – "..Vĩnh viễn……."
" Tư Vực có thích Đản Đản không?" – Đản Đản chuyển buồn thành vui, tươi cười như hoa.
" Oái……Việc này……." – Tư Vực đỏ mặt.
" Tư Vực không thích Đản Đản! Ốhuhuhuhu!" – Đản Đản vừa nói xong khóc rống lên, y trở mặt so với thời tiết còn nhanh hơn.
" Trời ạ! Như thế nào lại khóc nữa rồi!" – Tư Vực thật không biết làm sao.
" Ta……Ta……" – Tư Vực rất muốn nói "Thích" nhưng vẫn cứ " Ta ta" đến cả nữa ngày cũng chưa nói được.
" Ha ha! Ha ha……" – Phan An nằm trên giường, đã sớm tỉnh lại nhưng vẫn giả vờ ngủ chịu hết được cười ầm lên.
" Ngươi! Ngươi tỉnh dậy từ khi nào hả?" Tư Vực nhạc nhiên nhìn Phan An, quên mất có tên này ở trong phòng, vừa nãy còn nói những lời kia, đều đã bị hắn nghe thấy, thật đúng là mắc cở chết đi được mà.
" Ha ha! Thật là không ngờ, võ công cái thế như ngươi mà lại bị đứa tiểu tử này bức đến nông nỗi này!" -Phan An cười trêu ghẹo.
" Hứ…….Plè…..~~!" – Vùi đầu trong lòng ngực Tư Vực, Đản Đản ngẫng đầu lên làm mặt quỷ với Phan An rồi lại tiếp tục khóc lóc.
" Được rồi được rồi! Thích! Ta thích Đản Đản!" – Không chú ý đến nữa, Tư Vực quay sang thỏa hiệp cùng Đản Đản.
" Ha ha! Tiểu tử này thật biết cách mà!"- Phan An cười nói.
" Bớt nói nhảm đi! Ngươi có biết nghe lén người khác là không có lễ độ không?" – Tư Vực nheo mắt nhìn Phan An nói.
" Ha ha! Ta vốn là muốn nghỉ ngơi thêm một lát, ai biết sao lại bị các ngươi đánh thức, sao lại đi trách ta chứ!" – Phan An giả vờ vô tội nói.
Nhìn thấy thái độ tên Phan An lại khiến Tư Vực cả giận, nàng không ưa gì cái người kia, đặc biệt là nhìn hắn lại nhớ đến việc hắn dạy Đản Đản lừa gạt mình. Nhưng, nàng cũng không phải chán ghét gì hắn, hơn nữa cảm nhận trên người hắn có chút cảm giác thân thiết.
" Hừ!" – Tư vực không thèm đếm xỉa đến Phan An.
" Ùng ục!!!!" – Một tiếng kêu phát ra từ bụng Đản Đản.
" Ha ha ha ha! " – Phan An ngeh thấy cười không ngừng – Tư Vực cũng cười.
" Ùng ục ùng ục!!!" – Lại một tiếng kêu, nhưng lần này là từ bụng Tư Vực truyền đến.
" Hýhýhýhýhý~~!" – Lúc này Phan An cùng Đản Đản cười ầm lên như ngựa.
" ÙNG ỤC ÙNG ỤC!!!" -lại một tiếng kêu khác, là từ bụng Phan An đưa đến. Cả ba người lúc này không cười nữa liền cùng chung một ý nghĩ—–xuống dưới lầu dùng cơm.
Phan An cùng Tư Vực là vì dùng sức trong mộng mà tiêu hao thể lực, còn Đản Đản là do canh giữ cả hai người bọn họ nên thể lực cũng tư nhiên suy giảm, bây giờ ca ba người đều ăn đặc biệt nhiều, cuối cùng cũng ăn đến thể lực khôi phục, tinh thần phấn chấn.
" Có cách nào tìm được kẻ hạ độc hay không?" – Tư Vực hỏi Phan An, bởi vì nàng cảm giác được Phan An công phu quả thực rất cao, chỉ sợ là còn hơn cả nàng, thế nên phương diện kiến thức cũng có thể rộng hơn mình.
"Muốn báo thù? Vẫn là để sau đã!" – Phan An uống một ngụm trà nói.
" Bây giờ thân phận cả hai đều đã bại bộ, đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường!" - Tư Vực nói.
" Chưa hẳn! Chưa hẳn! Có cái gọi là đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy! Phù Nhã Các lớn như vậy không thể nói muốn dẹp là dẹp! Trong giấc mộng đó! Bọn họ cũng không hoàn toàn chiêm được tiện nghi! Chỉ e rằng bọn họ giờ cũng đang tìm chổ mà tu dưỡng rồi!" – Phan An nói.
Quả thật vậy, Trước đó cả ba người kia vì muốn mau chóng giải quyết Tư Vực và Phan An, vận dụng không ít khí lực, có thể trong thời gian ngắn khiến cho công lực bản thân tăng thêm mấy trăm lần, cũng làm cho công lực đối thủ giảm đi mấy trăm lần. Cho nên, sau khi đã thương hai người chắc chắn bọn họ đã tìm nơi tịnh dưỡng đợi bình phục, thế nên bọn họ hiển nhiên sẽ không tìm Tư Vực để gây phiền toái.
" Hừ! Đừng hòng ta lại buông tha cho bọn chúng!" -Tư Vực canh cánh trong lòng, trừng mắt.
" Ha ha! Thực lấy làm tiếc! Tại hạ cũng không biết tìm như thế nào!" – Phan An nói.
" Ngươi cũng không biết sao?" – Tư Vực thất vọng – " Làm sao bây giờ !"
" Làm sao bây giờ nhỉ! Hì hì! Phan đại ca không biết, Đản Đản biết!" – Ngồi xổn trên ghế Đản Đản cười hì hì.
" Ngươi? " – Tư Vực không thể tin vào lời Đản Đản.
" Ừm! Ta tìm được mà!" – Đản Đản vỗ ngực hiên ngang lẫm liệt nói.
" Thật có thể tìm được sao?" – Phan An cũng thực ngạc nhiên, thầm nghĩ, tiểu tử này còn có bản lĩnh này à!
" Ha ha! Trước lúc tỷ tỷ trúng độc, Đản Đản đã biết chổ bọn chúng!" – Đản Đản nói.
" Vậy sao ngươi lại không nói trước với ta! Ta sẽ đem bọn chúng giải quyết hết!" – Phan An nói.
" Mộng hủy nhân vong! Người tạo ra giấc mộng bị chết, người bị nhốt trong mộng cũng sẽ chết, thế nên ta sẽ không nói với ngươi!" – Đản Đản nói.
" Thì ra là thế! Vậy ngươi làm thế nào để tìm bọn chúng đây?" – Phan An hỏi tiếp.
" Hì hì! Bí mật nghề nghiệp! không thể nói với ngươi!" – Đản Đản nói.
" Được rồi! Nói nhiều câu dư thừa thế làm gì! Nói mau! Mấy tên kia ở đâu?" – Tư Vực mất kiên nhẫn.
" Hì hì! Đừng nóng vội đừng nóng vội, Đản Đản sẽ nói cho ngươi biết!"" – Đản Đản nói.