Đản Đản dắt con lừa đi phía trước, Tư Vực cưỡi ngựa thảnh thảnh thơi thơi theo phía sau, sơn dã quả nhiên danh xứng như thật, cả ngọn núi không có được một bóng cây ngọn cỏ, nói cho đúng thì đây rỏ ràng là một thạch đầu sơn! Đường vừa gập ghềnh lại cheo leo, sảy chân một cái khẳng định là đầu rơi máu chảy.
Đi một hồi thật lâu, hai người mới đến được giữa sườn núi, lúc này trên núi sương mù dày đặt, đường đi thập phần khó khăn.
" Kỳ quái! Như thế nào lại có sương mù?" – Đản Đản nói xong dừng lại, -" Thế này người ta đi làm sao được chứ!"
Tư Vực nhìn chung quanh, núi hoang này được nói là có đạo tặc, đi cho đến bây giờ chỉ có một đường, ngay cả một phiến đất trống cũng không có, người ta bảo rằng, chỉ có đi qua một sườn núi nữa mới có thể vượt qua hoang sơn này, nhưng sương mù cản đường, hơn nữa sương mù này rất kỳ quái, tựa hồ như mê trận.
Nàng cùng Đản Đản tại đây để lại ký hiệu, liền thử đi về phía trước, dù sao cũng chỉ có một đường, chỉ cần cẩn thận một chút là đến nơi, nhưng không ngờ rằng đi một hồi lại quay về chổ cũ.
Tư Vực võ công đạt đến cấp bật chí tôn, nhưng nàng lại khước từ việc nghiên cứu pháp trận, bây giờ đành chịu lạc đường.
" Tư Vực! Làm sao bây giờ! Sao lại trở lại chổ này rồi! Hay là có gì mờ ám!" – Đản Đản có chút khẩn trương hỏi.
" Lo rằng người khác đã lập mê trận!" – Tư Vực có chút đăm chiêu.
" Nếu như vậy thì chết ở đây biết phải làm sao! Đản Đản còn chưa bái tế Sư Phụ mà!" – Đản Đản nói.
"Trận pháp này cũng không phải là trận pháp nhỏ nhặt bình thường, ta nhớ rõ sách từng nói qua, phải triệt tiêu đi sương mù thì trận mới bị phá giải, mới có thể thông qua" – Tư Vực nói.
" Ngươi võ công khá như vậy, vậy mau đi triệt tiêu đi!"- Đản Đản nói.
" Ta cho dù võ công cao, nhưng phải tìm được ngọn nguồn của trận pháp đã! Ta hiện tại cũng không có năng lực này." – Tư Vực không biết làm sao.
Hai người đang chau mày lo nghĩ, chợt nghe trong sương mù có tiếng chân, hơn nữa lại là hướng về phía cả hai, hai người cả kinh, cùng nhìn nhau —-Sơn tặc?!
Ngay sau đó Tư Vực liền chuẩn bị tư thế khai chiến. Nhưng thứ xuất khiến cả hai người trợn mắt, há hốc mồm……Một con lừa màu xám hoảng loạn chạy đến.
" Ngươi là Đại Đông!" – Đản Đản đột nhiên kêu lên.
Tư Vực tò mò, hay là Đản Đản nhận ra con lừa này? Chỉ thấy con lừa lắc lắc đầu trả lời! Con lừa này quả thật là đang lắc đầu!!!!.
"Vậy ngươi sao lại giống bộ dạng của Đại Đông vậy?" – Đản Đản hỏi lừa. Tư Vực bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc thật sự….
"Nhĩ a~" – Lừa hí một tiếng.
" Ngươi nói ngươi là con cháu Đại Đông à!" – Đản Đản nói.
Tư Vực đứng giữa bị sốc tập 2…..
"Vậy Đại Đông đâu?" – Đản Đản lại hỏi.
"Nhĩ a~~" – Lừa hí.
" Cái gì! Đại Đông chết rồi sao!" – Đản Đản kinh động nói.
Tư Vực lại sốc tập 3……..
" Nó đâu rồi? Mau dẫn ta đến!" – Đản Đản sốt ruột.
Con lừa nghe xong phía turớc dẫn đường, còn thường quay đầu lại nhìn cả hai người xem có đuổi kịp không, đi tới nơi sương mù liền tan mất, trước mắt xuất hiện một cái động. Lập tức hai người , hai lừa, một ngựa liền đi vào động. Băng qua đường hầm tối đen, trước mắt ánh hiện ra khung cảnh như chốn bồng lai!
Không nghĩ trong lòng núi hoang này lại là một ốc đảo bằng phẳng, tuy rằng ánh sáng chỉ chiếu từ đỉnh núi xuống, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến sinh trưởng của thực vật. Độ bảy bước tám bước, con lừa rốt cuộc cũng dừng lại bên cạnh một đống xương trắng, phỏng chừng đây là Đại Đông.
" Đại Đông! Ngươi sao lại ra đi như thế này! Khiến cho ta đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh…..Ôi….!" – Đản Đản nhìn thấy đống xương trắng bất đầu khóc ầm trời.
Đâu lại có chuyện như thế chứ! Tư Vực thầm nghĩ, dọc đường đã làm cho nàng cảm thấy quái đản, giờ lại càng thấy vớ vẩn hơn.
Thứ nhất đầu đất với lừa có thể nói chuyện với nhau; thứ hai là do con lừa quái đán kia gây ra chứ không phải là mê trận gì kỳ quái; thứ ba tên đầu đất kia lại cái gì mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Đây là cái quan hệ gì chứ!
"Được rồi! Đừng khóc! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì !" – Tư Vực không thể nhịn được nữa.
Thế là, Đản Đản liền giải thích ngọn nguồn. Thì ra Đại Đông chính là tài sản duy nhất mà Huyễn Linh sau khi tiên du để lại cho Đản Đản, con lừa này là phương tiện giao thông cũng như canh tác của Đản Đản cùng Sư Phụ. Đản Đản theo lời Sư Phụ cùng Đại Đông phiêu bạt giang hồ, ai ngờ ngay ở hoang sơn gặp phải cường đạo, cướp một loáng sạch trơn mọi thứ của Đản Đản.
Lúc đó Đản Đản chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, có thể tránh được một kiếp nạn đã là trời cao ban phúc, nhưng Đại Đông lại không may mắn như vậy, bị cường đạo đem đi mất tăm.
" Ngươi như thế nào mà lại biết đây là con lừa đó chứ ?"- Tư Vực hỏi.
" Sư Phụ buộc cho Đại Đông cái chuông này!"- Đản Đản câm cái chuông trên đống xương nói.
" Hừ , thật đúng là có chứng cứ!" – Tư Vực xem xét , có khắc hai chữ " Đại Đông" trên cái chuông, – " Ta nói nhé đầu đất! Ngươi đang đùa với ta phải không!"
" Ta sao lại đi đùa giỡn ngươi?" – Đản Đản hỏi.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin rằng ngươi có thể nói chuyện được với lừa sao?" – Tư Vực nói.
" Ta từ nhỏ lời nói có thể khiến cho động vật hiểu mà, người khác đều nói ta là quái thai hoặc kẻ điên, Tư Vực có phải cũng nghĩ Đản Đản là quái thai đấy chứ!" – Đản Đản có chút chờ mong lời Tư Vực vẻ mặt đầy ủy khuất.
" Chuyện này….." – nhìn thấy thế Tư Vực trong lòng có chút khó chịu, – " Không mà, Đản Đản chính là có thiên phú , không phải là quái thai đâu mà!"
Đản Đản nghe xong thật sự được an ủi! Sau khi chôn cất đống xương trắng, đứng lên nói với lừa: " Ngươi nguyệ ý theo ta sao?"
" Nhĩ a~~" – Con lừa gật đầu.
Đản Đản đem chiếc chuông mang vào cổ con lừa, sau đó nói: " Về sau sẽ gọi người là Tiểu Khôi!"
" Nhĩ a~~" – Con lừa kêu tỏ vẻ đồng ý.
" Đản Đản…..Ngươi nói Đại Đông bị cường đạo đoạt đi mà!" – Tư Vực bổng nhiên thần sắc hoang mang hỏi.
" Đúng vậy!" – Đản Đản khẳng định.
" Nó bây giờ lại ở đây! Vậy cường đạo….."- Tư Vực nói xong mắt liền nhìn lần lượt hai bên trái phải.
Hai người, hai lừa, một ngựa, đồng thời hơi nghiêng đầu nhìn sau lưng chúng…..mấy chục đại hán thô lỗ đang nhìn chăm chăm vào cả hai người!!!