Trên đường đi không biết Tư Vực đã ăn nhầm thứ gì không tốt, bao giờ cũng cảm thấy đau bụng, Đản Đản đành phải dùng đến
'Xem mạch không chạm vào người'* mà bắt mạch cho Tư Vực, hóa ra Tư Vực là bị nhiễm phong hàn.
*: Dùng sợi chỉ để xem mạch."Sao lại không cận thận thế này?" – Đản Đản vừa rang thuốc vừa nói.
"Còn không phải là do ngươi!" – Tư Vực sắc mặt nhợt nhạt.
Từ khi biết Đản Đản là nữ nhi, hai người đều nằm chung trong một lều, nhưng Tư Vực luôn cảm thấy không được tự nhiên, buổi tối ngủ lúc không tự giác luôn nhích ra xa, ngay cả chăn cũng không đắp đến, cứ như vậy mà nhiễm lạnh, bắt đầu đau bụng.
Qua đoạn đường chòng chành, hai người rốt cục cũng đến được Kiến An.
Kiến An là trung tâm truyển trạm, từ nơi này có thể đến nhiều địa phương trên cả nước, thế nên
long xà hỗn tạp, cũng không thể gọi là thái bình, là nơi tụ tập nhân sĩ giang hồ, cũng là nơi giải quyết ân oán giang hồ.
Vì thế nên, trong thành Kiến An toàn là lữ điếm và hiệu ăn.
Chỉ có điều, từ nơi này đi đến Linh Sơn là gần như không thể. Vì Linh Sơn là biên giới, muốn đến Linh Sơn trước hết phải xuyên qua rừng núi hoang vu thường có đạo tặc xuất hiện, nếu đem ra so sánh với việc "
Cảnh Dương đánh hổ"* e còn nguy hiểm bội phần.
Đản Đản cùng Tư Vực như cũ đến tìm dịch trạm y quán, lão bản ở đây rất tốt, phục vụ chu đáo, khiến cho Đản Đản trong lòng thầm khâm phục Ma Ma, người ta chỉ cần một khối ngọc lại khiến nhiều người đón tiếp như vậy, trách sao Vạn Hoa Cung không nổi danh đến thế.
Đản Đản cùng Tư Vực sắp xếp mọi thứ chu tất liền cùng nhau ra ngoài mua lương khô cùng đồ dùng, Đản Đản biết ngoài sơn dã kia cái gì cũng không có, hơn nữa đường núi hiểm trở, hiện tại xe lừa không thể chở hết vật phẩm cùng cả hai được, có thể là ngay cả sau xe cũng không thể mang thêm thứ gì được, thế là, Đản Đản chạy đến chạy lui mấy bận, mua được cái yên cùng vài bao tải, y định bụng là bỏ lại chiếc xe, chỉ để con lừa thồ hành lý đi, sau đó mua một con ngựa cho Tư Vực cưỡi. Đường núi gập ghềnh, ngựa cũng khó đi nhanh, bản thân mình cứ theo sau là đến nơi.
Vòng quanh mấy khu bán ngựa, cuối cùng cũng tìm được một con ngựa giống ưng ý. Lông đen như mực họa tranh, chỉ có mũi, bờm, cái đuôi cùng với mắt cá chân là trắng thôi, Tư Vực cưỡi nhất định là rất xinh đẹp!
" Lão bản! Con ngựa này ta muốn!" – Một cô gái mặc hồng y thét to lên, chỉ về con ngựa Đản Đản định mua.
"Cô nương, con ngựa này đã được vị Tiểu ca này mua rồi, phiền cô nương chọn con khác vậy!" – Lão bản cười làm lành nói.
" Hắn trả ngươi bao nhiêu? Ta trả gấp đôi! Bổn cô nương chỉ muốn con ngựa này!" – Cô gái nói.
" Người xem, mua bán cũng chia ra thứ tự trước sau, người đừng làm khó tiểu nhân!" – Lão bản tiếp tục cười làm lành.
" Này! Độc nhãn long! ngươi nói xem!" – Cô gái kêu Đản Đản. Đản Đản nhìn chung quanh mới chợt nhớ chung quanh chỉ có mình là độc nhãn.
" Ta trả ngươi một ngàn lượng, đem ngựa nhượng lại cho ta!"- Cô gái nói.
" Không phải có tiền rồi muốn gì cũng được đâu! Kêu la cái gì!" – Đản Đản bị gọi là " Độc nhãn" liền tức giận.
"Cho ngươi tiền đã là coi trọng ngươi rồi! Không biết thức thời!" – Cô gái cũng nổi giận. Lão bản thấy tình thế sợ hai người lại đánh nhau, trong lúc lo lắng, từ ngoài bước vào một người trẻ tuổi, thân mặc bạch y, tác phong nhanh nhẹn, chỉ cần một chút mỉm cười e là thế gian tất cả nữ nhân đều khó mà thoát khỏi.
"Ta xem tiểu huynh đệ không giống người có võ, chẳng bằng đem con ngựa nhượng lại cho vị cô nương này." – Cô gái nghe vị nam nhân này nói vốn đang cao hứng nhưng lại không ngờ….
"Tránh cho người khác làm chuyện không biết phải trái!" – Nam tử nói xong, tay phẩy phẩy quạt giấy. Đản Đản nghe thầm cười, lời này đủ để nghẹn chết người phụ nữ chanh chua kia.
"Ngươi!" – Cô gái tực giận đỏ mặt, – " Đừng tưởng rằng bản thân có mỹ mạo là có thể bởn cợt người khác! Cẩn thận không thì cả ngươi ta cũng đánh!"
"Ha ha ha! Cô nương bớt giận! Tiểu sinh chỉ là tùy việc mà xét, tại sao lại lấy người ra là trò vui chứ, mà lấy ai ra làm trò vui?" – Nam tử kia cung kính nói.
"Hừ! Đợi đấy!
'Huyễn Linh Sa' ta đây không phải dễ khi dễ đâu!" – Cô gái tức giận rời khỏi.
Vừa nói tên ra tất cả mọi người đều sửng sốt, nguyên do là người cùng Đản Đản đấu khẩu là đại hào hiệp Huyễn Linh Sa!
Kỳ thật mọi người cũng không biết, cô gái này những chữ "
huyễn" và "
phạm", "
linh" và "
ngưng" chẳng phân biệt được, lại đọc
Toa thành
Sa, thật ra tên nàng là Phạm Ngưng Toa. ( Huànlíngshā – fànníngsuō )
" Ta tên gọi là Đản Đản, cám ơn công tử giải vây!" – Đản Đản hướng đến vị nam nhân kia thở dài nói.
" Ha ha! Hành hiệp trượng nghĩa, bất quá chỉ là nhất tay tương trợ, nhưng tiểu huynh đệ thứ cho ta nói thẳng, con ngựa này không phải ngựa ngươi có thể cưỡi được đâu!" – Nam tử kia nghiêm chỉnh khuyên nhủ.
" Đa ta công tử quan tâm, tiểu nhân mua con ngựa này cũng không phải là cho mình, mà lo cho tỷ tỷ của ta." – Đản Đản trước mặt người ngoài luôn gọi Tư Vực là tỷ tỷ, đây là quy ước của cả hai người.
"À! Xem ra tỷ tỷ của tiểu huynh đệ quả thật võ công không tồi!" – Nam tử kia nói đến đây liền hứng thú.
Đản Đản nghĩ thầm, tỷ tỷ người khác, ngươi tán thưởng làm gì chứ, liên quan gì đến ngươi! Ắc hẳn là có âm mưu gì! Khi không lại tỏ ra ân cần, hay là đã sớm để ý đến Tư Vực. Nghĩ đến đây càng cảm thấy bất an, vẫn là
tẩu vi thượng sách.
" Không cùng công tử đàm đạo nữa, tỷ tỷ còn chở ta trở về, xin phép cáo từ." – Đản Đản nói xong thanh toán tiền, dắt ngựa qua mấy dãy phố mới về y quán, trong lòng lo sợ có người theo dõi.
" Huyễn Linh Sa?! Ha ha thực sự thú vị!" – Nam từ cười nói, cũng rời khỏi nơi buôn ngựa.
*
Cảnh Dương đánh hổ: Trong Thuỷ hử truyện 水滸傳: "Khứ đáo đắc Cảnh Dương cương thượng đả liễu đại trùng, tống khứ Dương Cốc huyện, tri huyện tựu đài cử ngã tố liễu đô đầu" 去到得景陽岡上打了大蟲, 送去陽穀縣, 知縣就抬舉我做了都頭 (Đệ tam thập nhị hồi) Đến đồi Cảnh Dương đánh cọp, khiêng về huyện Dương Cốc, được quan huyện cất nhắc làm đô đầu.