Mãn Ca không còn cách nào, đành phải xoay người nói với Gia Luật Hoàn Cai, “Hay là công chúa về viện trước đi, lát nữa nô tỳ sẽ về sau?”
Nàng ấy vốn định mau chóng đem nô tỳ này giao cho vương gia và vương phi, để nàng ấy có thể thoát thân, nhưng lại quên mất bản tính công chúa nhà mình.
Gia Luật Hoàn Cai biết trong lòng Mãn Ca muốn nàng né tránh đi, chẳng qua từ trước đến nay nàng là người vui vẻ, vất vả lắm mới gặp được một chuyện bí mật của nội trạch như vậy, bảo nàng về viện của mình ư? Đừng mơ!
Gia Luật Hoàn Cai đảo mắt và mỉm cười, “Không sao, ta một là không buồn hai là không đói, huống chi gặp phải chuyện như thế này tôi cũng nên đi chia sẻ nỗi lo lắng của cha mẹ.” Dứt lời, nàng ra lệnh cho nô tỳ kia đứng lên, rồi quay về.
Mãn Ca sửng sốt tại chỗ một lát, sau đó cuống quít đi theo Gia Luật Hoàn Cai đi vào. Chia sẻ nỗi lo lắng? Theo nàng ấy thấy, công chúa không nên đi vào gây rắc rối mới đúng.
Bên này, Gia Luật Long Khánh đã sớm vô cùng lửa giận sau khi nghe nô tỳ kia nói xong.
“Làm càn! Dám hại người trong viện Gia Luật Long Khánh ta, lá gan không nhỏ đấy.” Gia Luật Long Khánh vỗ bàn, giọng nói không tính là lớn, nhưng lại khiến mọi người ở đây cảm thấy run lên trong lòng.
Mặc dù Khổng thị không phải là thị thϊếp mà ông sủng ái, nhưng tốt xấu gì cũng đã làm bạn với ông nhiều năm, hiện giờ lại bị người ám hại, đang nửa sống nửa chết, ông làm sao có thể dễ dàng tha thứ việc này được chứ!
Gia Luật Hoàn Cai âm thầm nhìn phản ứng của phụ thân mình, càng có hảo cảm với ông nhiều hơn một chút. Tuy Gia Luật Long Khánh là tên háo sắc một chút, nhưng cũng rất trọng tình cũ.
“Đại vương đừng nóng giận, hỏi xem nàng ta có biết ai hại Khổng thị hay không.” Tần quốc phi lấy tay vuốt ve tấm lưng rộng lớn của Gia Luật Long Khánh, dịu dàng an ủi.
Bên này, nô tỳ kia được vương phi ám chỉ, nên mới dám tiếp tục mở miệng, chỉ thấy nàng ta cứ ngập ngừng ấp a ấp úng, rốt cục cũng chen ra được mấy chữ “Vâng… Là Trần chủ tử.”
Gia Luật Hoàn Cai vẫn ngồi ở bên cạnh vùi đầu thưởng trà, nghe thấy “Trần chủ tử”, kinh ngạc ngẩng đầu.
Muốn nói Gia Luật Long Khánh có nhiều thê thϊếp, họ của bọn họ về cơ bản không trùng nhau, cho dù họ Khiết Đan hay họ Hán, cả một hậu viện, còn thêm những nữ nhân nuôi bên ngoài nữa, Gia Luật Hoàn Cai quả thực phải nghi ngờ cha nàng thu thập một quyển “Trăm họ Trung quốc”. Bởi vậy, giờ phút này nàng gần như là lập tức nhớ tới nữ nhân đã tìm cách đến phòng mẫu thân mấy ngày trước.
“Lời ngươi nói là thật?” Tần quốc phi khẽ trừng mắt, ngữ khí có vài phần trang nghiêm, Gia Luật Hoàn Cai nghe thấy mà kích động không thôi.
Nhìn kìa, đây mới là đương gia chủ mẫu, ngày thường dịu dàng, thế mà vào thời điểm nên nghiêm khắc thì tuyệt đối không hàm hồ.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám…” Nô tỳ kia nghe vậy thì cơ thể càng ngày càng run hơn. Đối với nàng ta mà nói, có thể đi ra mật báo đã là chuyện cực kỳ không dễ dàng, nàng ta không có lá gan dùng lời lẽ sáo rỗng vu khống người khác.
Tần quốc phi gật gật đầu, phân phó người đưa nô tỳ kia đến phòng phía sau nhìn, rồi sai người gọi Trần thị tới.
“Vương phi thật sự là có tâm, bà sợ Trần thị nhìn thấy nô tỳ kia…” Mãn Ca phía sau nhỏ giọng thở dài. Lúc đầu, Gia Luật Hoàn Cai không rõ sao nàng ấy lại nói những lời này, đợi đến khi nhìn thấy Trần thị vẻ mặt u ám bị dẫn tới thì mới hiểu ra ——
Nếu thật sự do Trần thị gây ra, bà thấy ai là người tố giác, sau này tất sẽ không tha cho nàng ta.
Trần thị ngồi trong phòng mình, nghe tin Khổng thị bị rong huyết, trong lòng cũng không thoải mái, ngược lại mơ hồ đoán được kết cục tí nữa của mình.
“Vương phi gọi thϊếp thân tới có việc không?” Bà ta không thoa son phấn như thường lệ, sắc mặt trắng bệch, bà ta còn chưa dứt lời thì một cái chén đã bị ném tới, nện dưới chân bà ta.
Chén là do Gia Luật Long Khánh ném tới, trong khoảng thời gian mời Trần thị, Tần quốc phi cũng không nhàn rỗi, phái người đi xác minh lại lời nô tỳ kia. Quả nhiên, manh mối thu được gần như đều hướng về Trần thị.
Trong lúc đó, Gia Luật Long Khánh ở một bên nghe báo cáo, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, Gia Luật Hoàn Cai thậm chí có thể nghe được âm thanh ông dùng sức nắm góc bàn.
Trần thị cắn môi, chậm rãi quỳ xuống, thắt lưng thẳng tắp.
“Có người nói, Khổng thị bị rong huyết, là do Trần thị ngươi hạ thủ.” Tần quốc phi nét mặt nhàn nhạt, chậm rãi mở miệng.
“Việc này, mặc dù thϊếp thân rất đồng tình với Khổng muội muội, nhưng……Cũng không cảm kích.” Trần thị thay đổi vẻ quyến rũ kiêu ngạo ngày đó, giọng nói yếu đi rất nhiều.
Tần quốc phi vung tay, chỉ thấy mấy nô tỳ khom người tiến vào, trong tay cầm một cái lư hương, mấy cái bát cốc.
Bà nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch của Trần thị, nói tiếp: “Nghe nói đây là đồ của Trung Nguyên các ngươi, nếu nó trộn với thức ăn và gia vị, sẽ làm cho sản phụ bị rong huyết, ảnh hưởng nghiêm trọng đến người, một thi hai mạng.”
Trần thị cong khóe miệng, không muốn giải thích nhiều. Bà ta cúi xuống, dập đầu thật sâu.
Có vẻ như đây là một sự thừa nhận, Gia Luật Hoàn Cai lặng lẽ nhìn động tĩnh xung quanh, nàng vốn tưởng rằng sẽ xảy ra tiết mục gì đó ví dụ như Trần thị ngụy biện khóc rống cầu xin tha thứ.
Lúc này nàng cảm thấy hơi mệt, nhưng bây giờ rời đi thật không dễ chút nào.
Gia Luật Hoàn Cai thở dài, chống cánh tay phải lên một bên đầu và thu lại ánh mắt lang thang lại.
“Ngươi cần gì phải làm vậy.” Gia Luật Long Khánh cau chặt mày, “Ngươi cũng là mẫu thân, Tông Hối cũng đã mười một tuổi rồi.”
“Tông Hối…” Khuôn mặt bình tĩnh của Trần thị cuối cùng cũng buông lỏng một chút. Tông Hối là đứa con duy nhất của bà ta, hiện tại đã có thể học cách giúp cha mình làm việc.
Nghĩ đến gương mặt đáng yêu đó, Trần thị nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
“Hai vị vương phi thân phận cao quý, ta không dám, cũng không thể động thủ với các nàng được, nếu Khổng thị cũng sinh bé trai, thì Tô Tát ở trong lòng phụ thân thằng bé, có lẽ là sẽ xuống dốc không phanh rồi…”
Năm đó Tông Đức và Tông Dụ của Tề quốc phi sinh ra cùng năm, mặc dù dung mạo kém hơn Tông Dụ, nhưng bà ta cảm giác rõ ràng rằng đại vương không vì chuyện này mà không thích Tông Đức, sau đó Tề quốc phi lại sinh hạ Tông Duẫn, Tông Hối của bà ta càng bị đại vương bỏ qua, tựa như bản thân bị lụi tàn theo thời gian, đã không thể luôn xuất hiện trước mặt đại vương nữa.
Gia Luật Long Khánh không muốn nhìn bà nữa, nếu không phải do bà ta sinh cho mình một đứa con, có lẽ bây giờ đã bị kéo xuống từ lâu rồi.
Gia Luật Hoàn Cai lắc đầu, lời nói của Trần thị thật sự chấn động, không ngờ Gia Luật Long Khánh có nhiều nữ nhân mà chưa để lại con nối dõi, bọn họ nên nghĩ gì đây? Hay là khi người ta có càng nhiều thì càng muốn nhiều hơn?
“Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Khổng thị không có chuyện gì, nếu không bổn vương sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.” Gia Luật Long Khánh lạnh lùng nói. Ông bày ra thái độ như vậy, đồng thời để cho mọi người ở Tần Tấn vương phủ biết được, mình không cho phép chuyện như vậy xảy ra!