Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chúa Đại Liêu

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Thiệu Củ ngoan ngoãn mở miệng, khi sắp ăn quýt xong, chàng nhân cơ hội liếʍ đầu ngón tay của Gia Luật Hoàn Cai.

“Shhh.” Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy trên tay ngứa ngáy, nàng vội vàng thu tay về, nghênh đón ánh mắt cười cười của Tiêu Thiệu Củ, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Nàng vất vả lắm mới muốn chọc người ta, thế mà lại bị chọc ngược lại?

.

Gia Luật Hoàn Cai theo Tiêu Thiệu Củ đi tới bên hồ ngoại ô, chỉ thấy bốn phía cành cây khô héo úa, không còn cảnh nào để nhìn.

“Sao chàng đột nhiên nghĩ đến nơi này?” Nàng bọc hai chiếc áo, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Tiêu Thiệu Củ cười khẽ, “Ban đầu ta muốn đi chùa Quan Sơn, nhưng không lên được.”

“Có lẽ do bây giờ quá lạnh.” Gia Luật Hoàn Cai nói, nhìn về phía chùa miếu, “Chờ sang năm mùa xuân tới, không khí ấm áp sẽ dễ dàng leo núi, hoặc là chàng có thể đi miếu nhỏ trong thành.”

“Không giống,” Tiêu Thiệu Củ lắc đầu “Chùa Quan Sơn linh nghiệm.”

Gia Luật Hoàn Cai đứng tại chỗ, rất ngạc nhiên Tiêu Thiệu Củ lại để ý đến sự linh nghiệm của chùa miếu như vậy. Sau khi định thần lại, thấy Tiêu Thiệu Củ đã đi xa, nàng vội vàng co chân đuổi theo.

Không có cách, mình coi trọng sủng phi, làm cái gì cũng phải sủng ái.

Gia Luật Hoàn Cai cùng Tiêu Thiệu Củ khoác tay, yên lặng đi một đoạn đường dài.

“Sao bây giờ chàng lại thích ho khan thế?” Nghe tiếng ho thỉnh thoảng của Tiêu Thiệu Củ bên cạnh, Gia Luật Hoàn Cai siết chặt cổ áo cho chàng, “Chắc do gió, giờ đừng ho nữa.”

Tiêu Thiệu Củ im lặng gật đầu, không nói tiếp.

“Ta nhớ rõ lúc trước chàng bắt đầu ho, lâu như vậy còn chưa khỏi, ta sợ chàng có bệnh trong người, trở về nhanh chóng xem một chút.” Gia Luật Hoàn Cai ngẫm lại trạng thái hai ngày nay của chàng, không yên tâm, lại lải nhải suốt dọc đường.

Nàng cảm thấy cánh tay của mình càng lúc càng bị nắm chặt hơn, xương vẫn còn đau nhức.

“Chàng nhẹ một chút.” Nàng quay đầu, vừa định nói chuyện thì thấy vẻ mặt của Tiêu Thiệu Mô có chút hoảng hốt, một giây sau đó, thẳng tắp ngã trên người nàng.

“Phong ôn phổi nhiệt?” Gia Luật Hoàn Cai nghe đại phu bên cạnh nói, trong đầu ong ong vang lên.

Đây không phải là viêm phổi sao?

“Vâng.” Đại phu thở dài, “Phò mã lúc nhỏ đã trải qua một lần, lúc ấy chỉ sợ không chữa tận gốc, hiện tại…”

“Có thể chữa được không?” Gia Luật Hoàn Cai nhắm mắt lại, hiện tại nàng không tin đại phu, chỉ tin vào lịch sử.

Hy vọng Tiêu Thiệu Củ trong lịch sử có thể khỏe mạnh, bình an.
« Chương TrướcChương Tiếp »