Chương 41

“Nói không chừng còn có thể tìm được cái lều của công chúa ngài.”

Nghe nói vậy, đôi mắt vốn có phần ảm đạm đã lâu của Gia Luật Hoàn Cai cuối cùng cũng sáng lên.

Bởi vì hai nơi cách nhau rất gần, chưa đến mấy ngày Gia Luật Hoàn Cai đã đến nơi, nàng không biết đường, nhưng sau khi sống ở đó một thời gian, chỉ cần nhìn thoáng qua nàng đã thấy lều của mình.

Bên trong trống rỗng, chỉ có một cái giường, một chậu than.

Mặc dù rất cao hứng khi Mãn Ca nói nhìn thấy lều của công chúa được giữ lại, nhưng khi nhìn thấy tiêu điều như vậy, nàng liền mất hứng.

“Mãn Ca, chi bằng lần này sao không ở lại đây.” Gia Luật Hoàn Cai tự mình làm, bắt đầu dọn dẹp tuyết và bụi trên mặt đất.

“Công chúa, mau để nô tỳ làm.” Mãn Ca hoảng sợ, vội vàng đoạt lấy cái thứ trong tay Gia Luật Hoàn Cai, nào có đạo lý để chủ tử làm việc mà nô tỳ nghỉ ngơi?

Chỉ là những chiếc lều này mặc dù vẫn còn, nhưng trên cơ bản đã trở thành vật trang trí, rất ít vương công quý tộc nguyện ý tiếp tục ở trong đó, mà phần lớn đều nguyện ý tiếp tục ở bên ngoài mở ra một chỗ ở mới. Nghĩ vậy, Mãn Ca do dự hỏi “Công chúa, thật sự muốn ở chỗ này sao?”

“Có cái gì không được à.” Gia Luật Hoàn Cai cười cười, “Chiếc lều này để lại cho ta rất nhiều hồi ức, mỗi một món đều có những kỷ niệm, ta không nỡ bỏ chúng.”

Thì ra công chúa nhớ kỷ niệm cũ, Mãn Ca hiểu được, nàng ấy đột nhiên đồng cảm với Gia Luật Hoàn Cai, vì thế không lên tiếng nữa, nghiêm túc quét dọn.

“Ta dẫn nàng đến một chỗ.” Sau bữa tối, Tiêu Thiệu Củ kéo Gia Luật Hoàn Cai đi ra ngoài.

Gia Luật Hoàn Cai nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn trắng bệch, hỏi Tiêu Thiệu Củ “Đi đâu vậy?”

Tiêu Thiệu Củ chỉ cười, dẫn nàng và hai con ngựa của mình tới “Lên ngựa”

Gia Luật Hoàn Cai trong lòng có chút nghi hoặc nhưng không nói ra.

Bây giờ nàng cưỡi ngựa khá thành thạo, không uổng công mình đã dốc nhiều công sức như vậy, nếu không sẽ bị người khác nghe thấy mình được Tiêu Thiệu Củ dạy mà ngay cả yên ngựa cũng hao tổn sức lực, cũng không biết nên chê cười mình như thế nào.

Nàng nhìn con ngựa dưới thân mình, không khỏi cười khẽ một tiếng.

“Sao vậy?” Tiêu Thiệu Củ nhìn qua, chàng để ngựa của mình đi chậm một chút, vừa vặn cùng Gia Luật Hoàn Cai sóng vai.

“Chính là năm ngoái……Những điều chúng ta đã làm.” Bên trong có một số việc cũng không tiện đề cập rõ, Gia Luật Hoàn Cai đỏ mặt xong liền không nói lời nào.