Chương 27: Tình thân

Mãn Ca đi dọc con đường với Gia Luật Hoàn Cai, một bên âm thầm cân nhắc.

Công chúa bây giờ có vẻ không còn chống cự Tiêu đại nhân nữa, nhưng thái độ cũng không còn thân thiết như lúc đầu.

Mãn Ca thở dài trong lòng, tâm tư của công chúa, quả nhiên nàng ấy vẫn không đoán ra.

Gia Luật Hoàn Cai vừa đi tới chỗ ở của mình, liền thấy có người tới thông truyền Gia Luật Long Khánh tìm nàng, vừa nhìn đã biết là đặc biệt canh giữ nàng trở về.

Nàng nhớ tới chuyện buổi trưa, trong lòng hơi bất an, mặc dù mình mượn danh của công chúa phủ quốc vương Tần Tấn để đuổi đám người kia đi, nhưng rốt cuộc cũng là đắc tội con cháu quan gia, cho nên Gia Luật Long Khánh muốn trách mắng nàng sao?

Mang theo sự bất an như vậy, nàng kéo bước chậm rãi đi tới trước mặt Gia Luật Long Khánh.

“Bồ Đề Nô của ta bị làm sao vậy?” Gia Luật Long Khánh vừa ngẩng đầu liền thấy biểu tình uất ức của Gia Luật Hoàn Cai, nhất thời khàn khàn bật cười.

“Phụ thân, hôm nay con không đúng…” Gia Luật Hoàn Cai quyết định phản khách làm chủ, không chừng hình phạt sẽ nhẹ hơn.

“Ta đã để Hạt Lỗ Ninh phạt tên hỗn tiểu tử nhà hắn rồi.” Hai cha con đồng thời mở miệng, đều sững sờ tại chỗ.

“Siêu Na, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa?” Hắn hỏi một cách nghiêm túc.

Lần này Tiêu Thiệu Củ trở về, có nghĩa là hắn đã từ bỏ những nỗ lực hơn mười năm, cũng từ bỏ lời thề trước đây của mình.

Tiêu Thiệu Củ gật gật đầu, không nói thêm gì, giục ngựa rời đi.

“Không hối hận sao?” Lục Ngạn ở phía sau lớn tiếng hô.

Mãi đến khi bóng người biến mất không nhìn thấy nữa, hắn thấy Tiêu Thiệu Củ không quay đầu lại.

“Công chúa, Tiêu đại nhân lại từ Thượng kinh trở về.” Mãn Ca nhỏ giọng nói.

Gia Luật Hoàn Cai cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp một tiếng.

“Vương phi dự định mời Tiêu đại nhân đến ăn một bữa cơm, nói là gia yến, những người đến có lẽ công chúa cũng quen biết.” Mãn Ca dứt lời, thở dài một hơi.

Gia Luật Hoàn Cai gật gật đầu, nhìn Mãn Ca còn đang nhìn chằm chằm vào mình mà không chớp mắt, không khỏi cười cười.

“Được rồi, khẩn trương như vậy làm gì.” Nàng cười xoa xoa mặt Mãn Ca, “Ta nhất định sẽ đi, yên tâm.”

Là một trong những chủ nhân của yến tiệc lần này, Gia Luật Hoàn Cai từ buổi chiều đã bắt đầu đi theo sau Tần quốc phi, dù sao những người đến đây cũng có thân phận hiển hách, quy định đương nhiên cũng không tầm thường.

Sau khi bố trí chung xong, Mãn Ca vội vàng chỉnh lại trang sức cho Gia Luật Hoàn Cai, “Công chúa không bằng về nghỉ ngơi một lát, buổi tối mới có tinh thần đi dự tiệc.”

“Cũng được.” Gia Luật Hoàn Cai khẽ gật đầu, nhưng không dám động, cả buổi chiều đầu nàng đều bị những đồ trang sức này đè lên, cổ có chút cứng ngắc.

Gia Luật Hoàn Cai chậm rãi bước ra cửa, vừa ngẩng đầu, liền thấy Tiêu Thiệu Củ đứng đưa lưng về phía nàng, đang nói chuyện với vài người.

Đi qua chào hỏi hay là nhanh chóng chuồn đi? Gia Luật Hoàn Cai còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tiêu Thiệu Củ đột nhiên nhìn về phía mình.

Lần này không thể trốn được rồi, Gia Luật Hoàn Cai hắng giọng, thoải mái đi qua, khóe miệng hơi nhếch lên, “Mấy ngày không gặp cữu cữu, Bồ Đề Nô rất nhớ ngài.”

Vài người vốn đang đứng bên cạnh Tiêu Thiệu Củ rất có ánh mắt cáo từ rời đi, trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ánh mắt của Tiêu Thiệu Củ sáng rực, nghe vậy, chàng bước về phía trước một bước, “Phải không, vậy nàng nói cho ta biết nàng nhớ ta bao nhiêu đi.”

“Tiêu Thiệu Củ!” Gia Luật Hoàn Cai tức giận, đây không phải là lời khách sáo sao, sao chàng còn coi đó là thật chứ.

Nhưng vừa nói ra, nàng lại có chút hối hận, giọng điệu này rất dễ khiến Tiêu Thiệu Củ cho rằng nàng vẫn thích chàng.

“Hôm nay nàng rất đẹp.” Ngay khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng bị Tiêu Thiệu Củ đáp trả, không ngờ lại nhận được lời khen này.