Gia Luật Hoàn Cai đi ra ngoài lều của phụ thân, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
Có ai trong đó à? Nàng nhíu nhíu mày, trong lòng có linh cảm chẳng lành.
Khi nàng chậm rãi đi vào thì nhìn thấy người trong lều, ánh mắt trầm xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua Mãn Ca đang chột dạ một cái.
Nha đầu này, đây không phải là lúc để lừa nàng.
“Bồ Đề Nô, Tiêu đại nhân nghe nói con khỏi bệnh, có lòng đến thăm con.” Gia Luật Long Khánh hơi xấu hổ sờ sờ râu, ông quá cố ý che giấu, lời nói ra có vẻ đường hoàng.
“Gia Luật Hoàn Cai, gặp qua cữu cữu.” Gia Luật Hoàn Cai không chút kiêng dè ánh mắt của người đàn ông cách đó không xa, dùng ánh mắt lãnh đạm quay lại, trong lời nói nhấn mạnh quan hệ giữa hai người bọn họ.
Tiêu Thiệu Củ vừa nhìn thấy Gia Luật Hoàn Cai, sự bất an mấy ngày nay liền biến mất, nhưng lại lập tức bị sự xa cách trong mắt nàng làm cho đau đớn.
Bồ Đề Nô, quả thật để ý đến vậy sao, thân phận hai người bọn họ.
Gia Luật Long Khánh ở một bên nhìn nữ nhi đối chọi gay gắt với con rể mà ông vốn đã nhận định, đột nhiên cảm thấy mình từ trong ra ngoài không phải là người.
Ông đường đường là quốc vương Tần Tấn của Đại Khiết Đan, cũng chưa từng nhượng bộ ở trước mặt Hoàng đế, hiện giờ lại vì vấn đề tình cảm của khuê nữ nhà mình mà bị tra tấn thành như vầy. Bực quá, uất quá, sợ nói ra đồng liêu cười rụng răng.
Tiêu Thiệu Củ theo Gia Luật Hoàn Cai đến một gốc cây cách cửa không xa, chàng im lặng từ đầu đến cuối, nhưng yên lặng chờ đợi câu trả lời của Gia Luật Hoàn Cai.
“Nếu như ta vốn còn có một chút tình cảm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi ép buộc ta, ta chỉ cảm thấy mình yêu nhầm người.” Nàng gằn từng câu từng chữ, giống như một thanh đao, từ từ rạch nát trái tim Tiêu Thiệu Củ.
Tiêu Thiệu Củ lập tức hơi bối rối, “Sao ta lại ép buộc nàng…”
“Vậy được, nếu như ta gả cho ngươi, ngươi có đồng ý với ta một chuyện không?” Gia Luật Hoàn Cai hỏi lại.
Tiêu Thiệu Củ đang tính đồng ý ngay, nhưng Gia Luật Hoàn Cai không cho chàng cơ hội nói chuyện, “Nếu ta gả cho ngươi, đời này sẽ không sinh con, sinh đứa con của ta và ngươi, bây giờ, ngươi thực hiện nguyện vọng đó không?”
“Ngươi xem, ngươi sẽ không đồng ý.” Gia Luật Hoàn Cai nhìn dáng vẻ rõ ràng bắt đầu do dự của Tiêu Thiệu Củ, bất đắc dĩ cười cười.
Nàng biết rõ hậu quả của hôn nhân cận huyết, bởi vì nàng đã gặp phải chúng ở thời hiện đại, và hậu quả đều rất bi thảm, nhưng Tiêu Thiệu Củ lại không biết. Hoặc nói là, không chỉ có Tiêu Thiệu Củ, mà toàn bộ Đại Khiết Đan cũng sẽ chẳng có người biết.
Nàng chỉ có thể dùng một biện pháp trông như tàn nhẫn mà tuyệt tình như vậy vẽ một dấu chấm hết không tính là viên mãn cho kết cục của bọn họ, đối với nàng, đối với Tiêu Thiệu Củ, không thể nghi ngờ đây là lựa chọn tốt nhất.
Mà trong mắt Tiêu Thiệu Củ, Gia Luật Hoàn Cai không muốn sinh hài tử của chàng, cũng biểu hiện nàng không yêu chàng.
“Nàng thích người khác.” Chàng nghĩ vậy, và nói như thế.
Nhìn kìa, Gia Luật Hoàn Cai nở nụ cười, hóa ra chàng thực sự nghĩ như vậy, nàng tới thời đại này đã gần một năm, sống thuận buồm xuôi gió, cực kỳ thoải mái, nhưng chính vì sự cố này, nàng mới nhận ra rằng vẫn còn một khoảng cách thế hệ giữa nàng và những người ở đây.
“Nếu như ngươi cùng người này không có quan hệ gì thì tốt biết bao.” Nàng áp chế trong lòng chua xót, nhẹ giọng nói.
Vì lý do này một lần nữa, sự khó hiểu của Tiêu Thiệu Củ đã biến thành sự tức giận, chàng cảm thấy Gia Luật Hoàn Cai cứ một mực dùng nó làm cái cớ.
“Nếu nàng vẫn không nhớ ra, ta sẽ nói cho nàng biết.” Tiêu Thiệu Củ dùng hai tay xoay vai Gia Luật Hoàn Cai, hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Đương kim Tiêu hoàng hậu, muội muội của ta gả cho biểu ca của nàng, mẫu thân nàng gả cho cữu cữu của nàng, Gia Luật Hoàn Cai, đây căn bản không phải là lý do.”
Gia Luật Hoàn Cai hiện tại mới biết được những chuyện này, nhưng nàng càng nghe, phòng tuyến trong lòng càng kiên cường không thể phá được.
“Đủ rồi, Tiêu Thiệu Củ.” Nàng dùng sức giãy ra, “Chính vì như vậy nên ta mới càng không gả cho ngươi, ta là vì tương lai của hai người ta và ngươi, sính lễ ta sẽ cho người đưa về, từ nay về sau ngươi và ta không còn liên quan gì nữa.”
Nàng đoán, có lẽ thân thể của nguyên chủ, có lẽ nguyên chủ thân thể cũng là căn bệnh bởi vì kết hôn thân thích, nhưng nàng còn chưa biết.
Nàng đi về phía trước một bước, chóp mũi suýt nữa cọ vào ngực Tiêu Thiệu Củ.
Gia Luật Hoàn Cai kiễng chân, vừa vặn chạm đến cằm Tiêu Thiệu Củ, nàng hơi nghiêng đầu, hơi thở nhẹ nhàng phả vào má Tiêu Thiệu Củ, “Tiêu Thiệu Củ, ta vốn tưởng rằng có tình yêu là có thể vượt qua tất cả, nhưng bây giờ ta mới hiểu, thật ra giữa ngươi và ta, thời gian, khoảng cách, còn có tư tưởng và hoàn cảnh đều khác nhau.”
Nói xong, nàng lui về phía sau vài bước, vòng qua Tiêu Thiệu Củ, đi về phía chỗ ở của mình, “Ngươi và ta cả đời này có duyên vô phận, nhưng thật ra ta, cũng không hối hận.”
Ban đầu mây đen dày đặc trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, Gia Luật Hoàn Cai vô thức lau mặt, thì ra trời đã mưa.
Câu cuối cùng của nàng nói rất nhỏ, nhưng nàng hy vọng Tiêu Thiệu Củ có thể hiểu được ——
Nàng không bao giờ hối tiếc vì đã thích chàng, ngay cả khi nàng làm điều đó một lần nữa.