Một khoảng không u ám, một màu trắng tang tốc, những gió thổi qua lạnh buốt, một đứa trẻ tay ôm linh vị xuất phát đưa cơ thể thân nương về đến với tổ tiên chỉ một số người ở bên ngoại có mặt đưa tang, dù sao cũng chính thất của độc nhất hậu duệ của Dương gia, thế nhưng không hiểu tại sao nãi nãi lại mặt lạnh không có bất kỳ hành động nào đến đám tang của thân nương, trong lòng của Dương Tuệ Lâm nhỏ bé nhưng đầy oán hận đi bên cạnh, tất cả là vì nãi nãi đã ép thân nương làm quá sức trong cái mùa đông lạnh giá, lại còn tỏ ra không biết bản thân đã gây ra nghiệp, không hối lỗi, ngày đưa tang không cùng đau thương lại còn ăn uống linh đình như đưa tiễn một cái gai trong mắt.
Nhìn thân đệ Dương Duy Cường yếu đuối nhỏ bé phải ôm linh vị của thân nương trong thời tiết trời gió này trên người đơn độc một y phục mỏng, tuy rằng được chôn cất trong phần đất của Dương gia, nhưng chỗ chôn lại là một nơi vắng vẻ xa với mộ tổ tiên, Tuệ Lâm phải liên tục bảo bản thân phải nhịn để có thể nuôi được đệ đệ khôn lớn trưởng thành, người sẽ kế thừa tất cả nếu không công sức của nương sẽ trôi đi hết, còn trôi vào tay của kẻ khác.
Tránh để tiểu đệ bị ức hϊếp, Tuệ Lâm luôn ra vẻ ghét cay đắng tiểu đệ của mình, hơn nữa còn tự mình đánh tiểu đệ trước mặt cho người khác gây ra những hiểu lầm, nhưng người trong cuộc hiểu rõ hơn ai hết, đám người kia còn dám cho độc vào thức ăn nếu không nhờ tỷ tỷ nổi nóng ngăn chặn thì bản thân cũng chẳng còn sống đến tận bây giờ, nhìn đến quan tài của thân nương dần hạ xuống huyệt sâu, ai cũng đau lòng, nhưng bản thân hai tỷ đệ tuyệt nhiên không khóc, kiên trì dõi theo thu xếp đâu vào đấy, có lẽ sống trong cảnh bị ức hϊếp bản thân phải cẩn thận nếu không sẽ bị ăn đòn và cũng không thể hoàn thành di nguyện của nương.
Đã qua 3 tháng sau khi thân nương được hạ huyệt, cha cuối cùng đã trở về, sự thay đổi của hạ nhân trong phủ là điều dễ biết nhất, bọn họ liên tục thay đổi xiêm y, lau dọn phòng cho đại tiểu thư, đương nhiên không quên hăm doạ đại tiểu thư không được mở miệng ra, nếu không sau khi lão gia rời đi sẽ tiếp tục đánh đập.
Dương Trương Kiên là một thống lĩnh tài năng, rất yêu thương thê tử của mình nhưng vì tình hình địch không thể chịu tang, ở ngoài biên cương nam nhân dũng mãnh này đeo khăn tang lao ra đánh giặc, mang lại chiến thắng huy hoàng cùng với nước mắt và máu trong trận chiến. Vừa tiến về phủ đã gặng hỏi lão phu nhân:
- Nương, ngươi phải nói rõ, tại sao Kiều Kiều nàng ấy lại qua đời? Bỏ lại hai đứa con của mình mà không đợi con về chứ.
Lão phu nhân hừ lạnh, chỉ thẳng đến Tuệ Lâm nói:
- Nếu không phải tại nha đầu này ham chơi không chịu về thì ả ta có cần thiết phải ra ngoài tìm về rồi nhiễm phong hàn qua đời không?
Tuệ Lâm lắc đầu phản kháng, vội nói:
- Cha, chuyện không như lão phu nhân nói, là do nương bị hành hạ nên sức khỏe...
Lão phu nhân thấy nha đầu không như mình muốn, lườm lạnh, nha hoàn phía sau lập tức nhéo bên hông đại tiểu thư, cô bé đau đơn im bặt, lão phu nhân nói:
- Đừng có đổ thừa cho lão bà này, nếu như không yêu thương thì đã không đưa Duy Cường đến trường học, tập trung bồi dưỡng sau này kế thừa sao, Duy Cường là đứa trẻ ngoan không như nha đầu này, suốt ngày chỉ thích gây chuyện.
Trương Kiên sao lại không nhận ra những vết thương trên người con gái mình, nhưng một bên là thân nương có công sinh thành nuôi dưỡng, một bên là con gái oan ức, đã mất đi chỗ dựa tốt nhất, nếu như còn để lại đây thì chắc chắn rằng sẽ tiếp tục trở thành cái gai trong mắt nương, nhưng... thở dài ra lệnh:
- Người đầu giam đại tiểu thư trong phòng củi, đến khi nào xám hối tội lỗi của mình thì mới được thả ra, nếu như còn không chịu thừa nhận thì ngày sau hành quân trở lại biên cương mang theo cho biết thế nào mà quân lệnh như sơn.
Lão phu nhân gật gù hài lòng bởi biết chắc con trai của mình sẽ không bao giờ làm trái lời mình, điều duy nhất bản thân không hài lòng chính là việc tự ý mang về một thường dân làm con dâu của bà. Đến lúc này thì lão phu nhân gọi:
- Người đâu mời phu nhân đến đây!
Trương Kiên hoảng, vội hỏi:
- Nương, phu nhân? Chuyện này là sao?
- Có chuyện gì đâu mà bất ngờ, ả đàn bà kia đã mất rồi, vị trí gia chủ sau khi con rời đi cũng cần có ngươi gánh vác, thân là nương của con, sao ta lại không tìm cho một nữ nhân chăm sóc, mặc dù biết chắc con sẽ không thích nhưng tình cảm sau này nhất định sẽ được bồi đắp, hơn nữa ta cũng đã kiểm tra rất kỹ rồi, nữ nhân này sẽ sinh ra nhiều hậu nhân của Dương gia hơn nữa, không phải cái loại hỗn xược đó.
- Nương...
- Chuyện này ta đã quyết rồi, con đừng can dự vào.
Tân phu nhân không ai khác chính là biểu muội họ hàng xa, Lĩnh Giao Linh, nàng ta có xinh đẹp nhưng ánh mắt lại ánh lên thủ đoạn khó lường, mặc dù không muốn tiếp nhận nhưng cũng đành phải theo lời nương nhưng tuyệt nhiên không đồng ý tổ chức hôn lễ, ả kế mẫu này đã không đồng ý để Tuệ Lâm đến quân doanh, còn hứa hẹn bản thân sẽ dạy dỗ Tuệ Lâm trở thành một nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện vào chuyến trở về tiếp theo.
13 năm, Dương Trương Kiên thống lĩnh lập nhiều công trạng để lại vẻ vang cho Dương gia và vì một lần sơ xẩy mà qua đời, thứ mà bọn họ mang về là một miếng ngọc bội giao lại cho đại tiểu thư Tuệ Lâm, lúc này đại tiểu thư đã trưởng thành nhưng vì bị hành hạ và đánh đập dã man nên cơ thể yếu ớt lấm lem không khác gì nha hoàn cấp thấp trong phủ, còn song bào tiểu thư sau này Dương Hương Chi và Dương Hương Ly hoàn toàn ngược lại, vì là người kế vị duy nhất Dương Duy Cường trở thành người có địa vị lớn nhất trong nhà.
Lão phu nhân lớn tuổi nhận được hung tin không chịu nổi mà bất tỉnh, Giao Linh không ở bên mà giao lại cho nha hoàn bên cạnh trông coi cẩn thận.
- Các ngươi trông coi lão bà ấy cho cẩn thận, đừng để lão bà ấy tỉnh lại thêm một lần nào nữa, ta đương nhiên sẽ trọng thưởng cho các ngươi.
- Vâng phu nhân.
Lão phu nhân lúc này mơ hồ còn nghĩ bàn thân đã nằm mơ nhưng khi cảm nhận cái chết đến gần mới hối hận, bản thân đã lỡ rước một ả tiện nhân độc ác vào phủ, mặc dù biết hai đứa song bào kia không có quan hề gì với Dương gia, mà là của ả với nam nhân khác bên ngoài, nhưng vì danh dự của Dương gia và vì lời nói đã nói ra không thể rút lại được, lão phu nhân ôm cái hận mà đi vào trong quan tài ngủ mãi mãi bên trong đó.
Chỉ một năm sau, thánh chỉ hạ lệnh Dương gia phải có người gia nhập doanh trại, điều này đã đẩy tiểu đệ vào còn đường không phát triển được, đêm xuống trên bàn là thánh chỉ tòng quân, Tuệ Lâm trèo cửa sổ đi vào nói:
- Tiểu đệ của ta, điều đó làm đệ lo lắng sao?
Duy Cường bất ngờ khi đại tỷ đang cố gắng trèo cửa sổ đi vào phòng của chính mình.
- Đại tỷ, người cẩn thận một chút.
- Đệ không thể ra chiến trường được, ta mạn phép muốn làm một việc, vì đệ vì Dương gia.
Nghe câu nói này Duy Cường biết ý định của đại tỷ, Dương gia có thể phủ bỏ mọi trách nhiệm nếu như bị phát hiện, không phải phải chết chỉ có một người hy sinh mà thôi.
- Đại tỷ đừng suy nghĩ như vậy, đây là kháng chỉ, là đại tội chém đầu đấy.
- Chuyện đó đệ không cần phải lo, ta chỉ còn có đệ mà thôi, đương nhiên ta không thể để như cha bỏ mạng ngoài chiến trường, ta dùng thân phận của đệ tòng quân, đệ hãy tạm thời rời khỏi phủ đệ đến núi Lâm Sơn, ở đó đang tuyển đệ tử, nếu đệ thành công trở thành người của phái Minh Lâm sau này chúng ta lấy lại Dương gia là chuyện hoàn toàn có khả năng. Nhưng trước đó đệ phải đem khế ước đất đai cho Lưu tiền trang nắm giữ và chỉ có đệ mới có khả năng lấy thứ đó trở về.
- Tỷ tỷ
- Đứa ngốc này sao lại khóc rồi, chúng ta phải sống để lấy lại những gì mà cha nương gửi gắm, có thể trong quân doanh ta lại có chút da thịt thì sao, đưa thánh chỉ đây, ta sẽ tức tốc phi ngựa đến đó trong đêm nay, đệ phải thuận theo đừng để ai nghi ngờ.
- Vâng