Hạ Tang biết đội cổ động và đội bóng rổ quan hệ rất thân thiết, cô thường xuyên nhìn thấy bọn họ tại sân bóng rổ cãi nhau ầm ĩ lẫn vui đùa. Đội cổ động đều là những nữ sinh xinh đẹp, nhất là Hứa Thiến, cao một mét bảy ba, gầy mảnh mai, cô ta mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt, nét mặt thuộc kiểu con cái cưng điển hình, thuần khiết và quyến rũ.
Trong trường cô ta phụ trách các hoạt động vui chơi giải trí nên bên người không bao giờ thiếu những sự náo nhiệt của đám đông.
Hứa Thiến cười nói: “Tớ đã nhận ra Hạ Tang trước rồi, bọn tớ học chung một một giáo viên dạy đàn.”
“Ừ. Xin chào.”
Một nam sinh cao lớn, đeo kính chen miệng và nói” Wow, cậu còn có thể đánh đàn dương cầm à… nhìn không ra đó, nữ thần quả nhiên là thâm tàng bất lộ.”
“Đàn violin không phải đàn dương cầm.”
“Tớ thích nhất là đàn violin, lần sau nhất định phải rửa tai lắng nghe.”
Hứa Thiến ôm cánh tay, điệu cười đùa giỡn: “Ai muốn kéo cho cậu nghe chứ, cậu thưởng thức được à.”
Nói xong ánh mắt cô ta nhìn về phía Kỳ Tiêu, phát hiện ánh mắt Kỳ Tiêu đều đặt trên người Hạ Tang. Hạ Tang tò mò đánh giá những câu chữ viết trong áp phích treo trên tường
Làn da trắng như tuyết đầu mùa, đôi mắt đen nhánh, đường nét trong sáng lại có chút gì đó vô tâm.
Trong hầu hết các trường hợp, khi nữ thần Hứa Thiến xuất hiện, các cô gái khác sẽ không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.
Tuy nhiên, hào quang của ngày hôm nay thay đổi một chút, mặc dù sự chú ý của các chàng trai vẫn đổ dồn vào cô ta, nhưng Kỳ Tiêu nhân vật chính, lại đứng bên cạnh Hạ Tang mà vị trí này … là vị trí của bạn trai.
Hứa Thiến cười ngắt lời bọn họ họ: “Hạ Tang, Kỳ Tiêu, các cậu đừng nhìn áp phích nữa, nếu như đã đủ người rồi chúng ta bắt đầu trò chơi thôi.”
Vì vậy, mọi người ký vào thỏa thuận bảo mật và gửi điện thoại và đồ đạc khác lại, đi theo người hướng dẫn bước vào một phòng kín.
Trong phòng có một bàn vuông, người hướng dẫn đứng bên bàn vuông đối với mọi người nói: “Trước khi tiến vào mật thất chúng ta sẽ bốc thăm nhân vật, cho hỏi một chút trong đây có ai là tình nhân không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau trao đổi sau đó ánh mắt không hẹn mà dồn về phía Hạ Tang và Kỳ Tiêu. Cơ bản mọi người điều ngầm hiểu, Kỳ Tiêu cùng một đội với Hạ Tang.
Hạ Tang hỏi: “Nếu đội chơi không có đôi tình nhân sẽ ảnh hưởng cốt truyện sao?”
“Không.” Chị gái hướng dẫn nhai kẹo cao su nói: “Chỉ là nhân vật có một tổ CP và nhóm CP có thể tránh việc đi một mình, hai người cùng hành động. Vì vậy, nếu có cặp đôi, tôi sẽ cho hợp thành một đôi tình nhân, để tránh bối rối và nghi ngờ không cần thiết trong môi trường tối tăm của mật thất."
Mọi người đều bật cười.
Hạ Tang vô cùng nhát gan, nghe nói không cần đi một mình, nhẹ nhàng thở phào, muốn mở miệng xin vào tổ CP thì lúc này Hứa Thiến vượt lên trước mở miệng: “A…! Vậy thì thật tốt. Tớ nhát gan lắm, không dám làm nhiệm vụ một mình! Để tớ vào tổ CP cho!”
Nam sinh đeo kính: “Cậu không có bạn trai, vậy CP với ai?”
“Đang nhiên là cùng với người lợi hại nhất rồi! Dù sao tớ nhát gan mà!”
Hứa Thiến mở miệng, mang theo giọng điệu làm nũng: “Để tớ đi một mình, tớ sẽ không chơi đâu.”
“Trong chúng ta người có lá gan lớn nhất chỉ có Kỳ Tiêu, cậu muốn cùng Kỳ Tiêu một tổ CP…?”
“Cũng không phải là không thể mà.”
Hứa Thiến mở to mắt nhìn Hạ Tang: “Hạ Tang, cậu có đồng ý cho tớ mượn Kỳ Tiêu không?”
Hạ Tang chưa kịp mở miệng, Hứa Thiến đã chấp tay trước ngực, bộ dạng thành khẩn: “Đừng keo kiệt như vậy mà, tất cả trông cậy vào cậu đó, tớ rất sợ luôn! Thật sự đó, lá gan của tớ nhỏ lắm!”
Kỳ Tiêu cùng tổ CP với ai cô cũng không quan tâm, nếu Hứa Thiến không bày ra bộ dạng ỏng ẹo, nũng nhịu kia không chừng Hạ Tang sẽ đồng ý.
Dù sao mọi người cùng nhau chơi vui vẻ là được.
Nhưng Hứa Thiến trước mặt cô lại bày ra bộ mặt trà xanh, cô thực sự không chịu được.
“Cậu hỏi tôi làm gì.”
Hạ Tang cười nhạt nói: “Kỳ Tiêu nói cậu ấy muốn đi một mình, cậu cầu xin cậu ấy đi.”
Hứa Thiến dứt khoát đến bên cạnh Kỳ Tiêu, kéo cánh tay cậu ta, giọng điệu dịu dàng thành khẩn: “Đội trường, nhờ hết vào cậu đó, nhất định phải mang tớ theo cùng, cậu biết tớ nhát gan lắm mà!”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Kỳ Tiêu.
Kỳ Tiêu nhìn bộ mặt tội nghiệp của Hứa Thiến, sau đó nhìn Hạ Tang, thấy vẻ mặt cô bình thản, thờ ơ.
“Tớ sẽ..”