Giả Trân Trân: “Vậy cậu thoải mái rồi, buổi chiều đi chơi thế nào?”
Hạ Tang: “Kỳ Tiêu hẹn mình chơi mật thất kinh dị.”
Giả Trân Trân: “Tớ đi với, cậu dám chơi cái này luôn hả. Can đảm đấy.”
Đoạn Thời m: “Không phải lúc nào cậu cũng nghiện đồ ăn hơn sao? Lần trước đi xem phim kinh dị người hét to nhất là cậu đấy.”
Giả Trân Trân: “Cậu cứ thong thả mà chơi đi, hahaha, có gì thứ hai báo cáo tình hình nhé.”
Hạ Tang ăn hết ba miếng sủi cảo, sau đó đi về hướng Phòng trinh thám Thất Dạ.
Băng qua con đường hẹp đầy bụi bẩn, Hạ Tang nhận được tin nhắn của Kỳ Tiêu, hỏi cô đã tới chưa, Hạ Tang cúi đầu nhắn tin trả lời.
Lúc này cô nghe thấy âm thanh từ phía cầu thang truyền tới vừa lạ lại vừa quen quen
“Con mẹ nó, làm sao mà tôi biết được, đêm đó tôi cũng không ở đấy cơ mà.”
“Mấy tên đó, tôi không biết.”
“Cô ta theo đuổi tôi, việc đó đâu liên quan gì đến tôi, dù thế nào bố mẹ cô ta cũng không tìm thấy tôi được.”
Hạ Tang theo âm thanh nhìn sang, trên cầu thang nhỏ có một người đàn ông. Người đó mặc quần tây đen áo trắng, đôi chân dài thản nhiên bước lên cầu thang, cả người thoắt ẩn hiện trong bóng tối, những mảng trắng trên người dễ làm người ta chú ý. Trên cổ đeo một chiếc vòng bạc hình chiếc lá phát ra ánh sáng.
Hạ Tang thoáng nhìn đã nhận ra anh chính là chàng trai nhặt gói băng vệ sinh cho cô ở cửa hàng tiện lợi tối qua, vẻ điển trai và khí chất mạnh mẽ khiến người khác khó có thể quên được.
Anh đang nói chuyện điện thoại, giữa lông mày và đôi mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
“Tôi hiểu rồi. Những tên kia đều là con nhà giàu có và quyền lực, muốn tìm người đội nồi, muốn đem bát nước bẩn hắt lên người tôi, đúng không?”
“Tôi có việc rồi, cúp máy đây.”
Hạ Tang thấy anh bình tĩnh cúp máy, chuẩn bị đi đến trả tiền cho anh.
“Xin chào, cái…..” Chưa nói hết câu, Chu Cầm đã ném điện thoại vào tường.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến tim Hạ Tang run lên, bước chân đột ngột dừng lại.
Điện thoại di động của anh là loại cũ sản xuất tại Trung Quốc, ngoại trừ các cạnh bị sờn thì trông chẳng có gì, màn hình lóe sáng, rơi vào chân cô.
Hạ Tang nhặt điện thoại lên, lúc này anh mới chú ý đến cô.
Làn da của cô rất trắng, như thể màu trắng bị gió đông lạnh lẽo thổi qua, nhưng đôi mắt của cô màu đen, đậm đặc khó tan chảy trắng đen tương phản khiến khuôn mặt của cô đẹp đẽ như bức tranh thủy mặc.
Cô tựa như vừa bước ra từ trong bức tranh thủy mặc, ấn tượng đầu tiên không phải là xinh đẹp mà là …thoát tục.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Cầm quét lên người cô sau đó rời đi, mấy giây sau đã bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn lại.
Anh cầm lấy điện thoại ấy mắt lạnh lùng nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì?”
“Tối hôm qua, cảm ơn cậu.” Cô không biết là anh có nhận cho mình không nên tiếp tục giải thích: “Mình quên trả tiền, nghe nói cậu đã trả giúp, mình sẽ trả lại cho cậu.”
Nói xong Chu Cầm đã lướt qua cô, cúi đầu châm thuốc.
Hạ Tang quay lại, nhìn thấy anh đang quay lưng về phía cô, trên tay cầm một điếu thuốc.
“Được rồi, không đáng bao nhiêu tiền.”
Bên ngoài cửa hiệu là một tông nền trắng đen, ở giữa có một tấm biển trên đó đầy những dòng chữ kinh dị đẫm máu – Phòng trinh thám Thất Dạ.
Ở lối vào của cửa hàng là một chàng trai cao lớn, mặc một chiếc áo len màu sáng hợp thời trang, sống mũi đeo kính không gọng, phong cách hip-hop.
Nhìn thấy Hạ Tang trên gương mặt điển trai của Kỳ Tiêu nở ra một nụ cười, cậu ta đưa tay về phía cô.
“Cậu nói đang ở lầu một, mình tưởng rằng cậu sẽ nhanh chóng tới đây.”
“Vừa rồi gặp phải người quen.”
Hạ Tang do dự một chút không có giải thích, hỏi: “Mọi người đã đến chưa?”
“Họ đến hết rồi, vào thôi.”
Kỳ Tiêu dẫn theo Hạ Tang bước vào phòng trinh thám Thất Dạ.
Sảnh của phòng trinh thám được chiếu sáng rực rỡ, chủ yếu với tông màu đen và trắng, có lắp quạt lớn, trên tường có những hình vẽ ma quái.
Trong đại sảnh có một vài nam thanh nữ tú, tất cả đều ăn mặc hợp thời trang, giống với phong cách Kỳ Tiêu, thoạt nhìn có vẻ là bạn thân.
“Tất cả đều là thành viên của đội bóng rổ.”
Kỳ Tiêu giới thiệu với Hạ Tang: “Cậu cũng biết, Hứa Thiến và những bạn nữ này đều trong đội cổ động.”