Cơn mưa bất chợt vào lúc nửa đêm đã cuốn trôi cái nóng nực của mùa hè mang theo không khí tươi mát của mùa thu.
Cây cối ở phương Nam rất tốt, sau cơn mưa càng xanh mơn mởn.
Hạ Tang bước ra khỏi phòng piano với chiếc đàn violin trên lưng bước trên con phố ẩm ướt sau cơn mưa, vội vã đi đến cửa hàng tiện lợi.
Một tiếng “Đinh” vang lên cánh cửa tự động mở ra.
Một người phụ nữ đang đun nước muối. Hạ Tang nhận ra cô ấy chính là nhân viên vào ngày hôm qua.
Cô vội vàng bước tới giải thích xin lỗi và xin đền bù.
“À. Không cần đâu.”
Nhân viên bán hàng buông túi nước muối xuống, nói :”Hôm qua anh chàng đẹp trai đó đã trả tiền cho em rồi.”
Hạ Tang sửng sốt hỏi: “Ai cơ?”
“Là người có vết sẹo trên trán. Cậu ấy không phải là bạn của em sao?”
“Không phải”.
Nhân viên bán hàng nhún vai, tiếp tục đổ nước muối ngược lại. “Dù sao thì cũng đã trả tiền giúp em rồi.”
“Vậy cậu ấy có lưu lại phương thức liên lạc không để em đem tiền trả lại cho cho cậu ấy.”
“Không có.”
Hạ Tang đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi trong lòng mang theo vài phần áy náy, thầm mắng bản thân tối qua thật là ngu xuẩn.
Theo như cậu kia nói trường trung học 13 mặc dù đều là một đám lưu manh nhưng cũng không đến nỗi trở thành những kẻ chặn đường bắt nạt người khác, cô sợ gì chứ.
Lại còn để người ta trả tiền băng vệ sinh cho mình nữa chứ.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, Hạ Tang thấy mình chết quách cho xong.
Đúng lúc này, Kỳ Tiêu gửi cho cô thời gian và địa chỉ:
1h30 chiều ở quảng trường Thời đại, Phòng trinh thám Thất Dạ
Hạ Tang nhìn đồng hồ sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho bà Đàm nói mình buổi trưa sẽ đi dạo phố với Giả Trân Trân và Đoạn Thời m, ăn trưa bên ngoài luôn.
Bà Đàm đang đau đầu vì chuyện của Tống Thanh Ngữ cho nên cũng không hỏi nhiều chỉ nói Hạ Tang không nên ăn những cái thực phẩm không rõ nguồn gốc.
Hạ Tang thở phào nhẹ nhõm, đôi khi cô mong mẹ mình bận rộn chút như này để bớt quan sát cô hơn.
Cô bắt xe đến quảng trường Thời đại.
Bên ngoài quảng trường Thời đại có một cái trung tâm thương mại, tầng một có nhiều quán ăn nhanh, tầng hai và tầng ba có tiệm nail, trò chơi bí ẩn gϊếŧ người (trò chơi tiệc tùng, trong đó một trong những người tham gia bữa tiệc đang bí mật đóng vai kẻ gϊếŧ người, và những người tham dự khác phải xác định ai trong số họ là tội phạm), mật thất kinh dị và nhiều tiệm Board game, thu hút nhiều bạn trẻ đi chơi trong khu vực này.
Hạ Tang đi đến khu ẩm thực định tìm đại một cái quán nhỏ để ngồi xuống ăn một chút gì đó trong khi chờ Kỳ Tiêu đến.
Xung quanh có rất nhiều cửa hàng thức ăn, tiệm bánh rán, cửa hàng lẩu chua cay cùng quán thịt nướng kiểu Nhật, kiểu Hàn.
Hạ Tang vào một cửa hàng sủi cảo gọi một đĩa sủi cảo nhân thịt ngô cho bữa trưa.
Vào lúc này thì nhóm [Những thiếu nữ xinh đẹp Trung học Nam Khê 1] trở nên náo nhiệt.
Đoạn Thời m: “Tin tức mới nhất, nghe nói Tống Thanh Ngữ chuẩn bị nghỉ học một năm.”
Giả Trân Trân: “Nghiêm trọng vậy sao, không phải nói cảnh sát kịp thời đến không có phát sinh chuyện gì ư?”
Đoạn Thời m: “Khả năng là cảm thấy mất mặt, muốn tách biệt khỏi chúng ta, nếu không sau này gặp nhau lại nghĩ ngay đến lịch sử đen tối của cậu ấy.”
Đĩa sủi cảo nóng hổi được mang tới.
Hạ Tang dùng tăm chọc sủi cảo vừa ăn vừa xem điện thoại: “Cậu ấy là người bị hại, đây không tính là lịch sử đen tối nha.”
Đoạn Thời m: “Nói thế cũng không hẳn, ai bảo cậu ta da mặt dày muốn theo đuổi nam sinh Trường trung học 13 chứ, bị từ chối mấy lần cũng không chịu buông tay. Thật ra cái này là tự làm tự chịu thôi.”
Hạ Tang: “Bọn côn đồ đã bị bắt chưa?”
Đoạn Thời m: “Ngoại trừ Chu Cầm những người khác đều đã bị bắt.”
Hạ Tang: “Vì sao không bắt cậu ta?”
Đoạn Thời m: “Đêm đó cậu ta không ở đấy. Chính bạn của cậu ta đã nói dối Tống Thanh Ngữ, cho nên muộn như vậy… cậu ấy vẫn vội vàng chạy đến quán bar. "
Hạ Tang: Vậy cậu ta vô tội nhỉ.
Đoạn Thời m: “Ai biết được, Trung học 13 là cá mè một lứa.”
Giả Trân Trân: “@Hạ Tang, chỗ mẹ cậu có tin tức gì không?”
Hạ Tang: “Mình chưa nói chuyện gì với bà ấy, nhưng mình đoán là khoảng thời gian này bà ấy rất bận.”