Triệu Huy xoa tay vào nhau, xuýt xoa nói: "Chu Cầm à, tuy chú Ngô bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành thời gian đến đây cũng vì có chuyện muốn nói với em, thầy nhường văn phòng lại cho hai người, hai người cứ nói chuyện thong thả, lát nữa thầy sẽ quay lại."
Chủ nhiệm phòng giáo vụ Triệu Huy nói xong liền vội vàng xoay người rời khỏi văn phòng.
Người đàn ông mặc âu phục liếc nhìn Chu Cầm một cái, sau đó ung dung mở ví da màu đen, lấy một tấm chi phiếu từ bên trong ra, sau đó lại rút một chiếc bút trong ống đựng bên cạnh rồi đặt lên bàn, nói: "Ra giá đi, muốn bao nhiêu thì cậu mới đồng ý đứng ra chịu vụ này?"
Chu Cầm nghiêng đầu, cổ họng phát ra tiếng cười khẩy khe khẽ, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
"Tôi biết hoàn cảnh gia đình cậu." Người đàn ông kia lười biếng ngả lưng dựa vào ghế, chậm rãi nói: "Nhà cậu mở một cửa hàng bán thực phẩm phụ nhỏ, thu nhập không đáng là bao, nghe nói ba của cậu còn từng ngồi tù."
Những lời này thốt ra làm cho con ngươi đen kịt của Chu Cầm loé lên ý lạnh thấu xương.
"Còn cậu thì... mỗi tối sẽ đi làm công việc bán thời gian nhưng chung quy cũng chẳng kiếm được nhiều, học hành cũng rất cố gắng, thành tích luôn đứng đầu trong Trung học 13."
"Ông điều tra gia đình tôi cũng cặn kẽ quá nhỉ?"
Người đàn ông mặc vest ngồi dậy, khuỷu tay chống lên đầu gối, đầu ngón tay gõ lên tấm chi phiếu trước mặt, dáng vẻ tự tin như thể ông ta có thể thoải mái chơi đùa số phận của người khác: "Chu Cầm, cậu nhìn xem, cậu cố gắng như vậy, có lẽ tương lai sẽ thi đỗ đại học thể thao nhưng kể cả có may mắn vào được đội tuyển quốc gia thì tiền lương hàng năm cũng sẽ chẳng được bao nhiêu."
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông kia cầm bút lên, đầu bút lướt như bay trên mặt giấy viết ra một hàng số 0, sau đó đẩy tấm chi phiếu đến trước mặt anh: "Bây giờ tôi có thể cho cậu một con số, đây là số tiền mà loại người như cậu có phấn đấu cả đời cũng không thể kiếm được." Chu Cầm cụp mắt xuống, nhìn một chuỗi số 0 trên tấm chi phiếu, cũng không đếm kỹ xem cụ thể là bao nhiêu, anh tiện tay nhặt lên: "Quả đúng là con số khiến người ta không thể từ chối."
Người đàn ông sớm đã đoán được thái độ của anh, đối với loại người xuất thân ở tầng lớp đáy vực trong xã hội như anh, có lẽ cả đời này cũng chưa từng nhìn thấy một số tiền lớn như vậy, chỉ sợ trong lòng đã sung sướиɠ muốn nhảy cẫng lên từ lâu.
"Coi như thằng nhóc cậu gặp may." Người đàn ông đứng dậy chỉnh lại áo vest trên người, đi đến trước mặt anh, vỗ vai anh rồi nói: "Đứng ra chịu trách nhiệm vụ này, cứ nói là cậu dùng điện thoại của cháu trai tôi gọi cho Tống Thanh Ngữ, kể cả toàn bộ chuyện này cũng là do cậu lên kế hoạch xúi giục, làm đi rồi tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất thành phố cho cậu."
Chu Cầm nghiêng người tránh khỏi bàn tay dơ bẩn kia, sau đó đưa tấm chi phiếu lên trước mặt ông ta, "xoẹt" một tiếng, một hàng số 0 bị xé làm hai nửa.
"Tưởng tôi ngu à?" Anh không chút khách khí vứt tấm chi phiếu vào mặt người đàn ông mặc âu phục, khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười lạnh thấu xương: "Bảo tôi nhận số tiền này, thừa nhận là chủ mưu, sau đó trên toà án ông có thể lật mặt nói chuyện này từ đầu đến cuối đều là âm mưu của tôi, mục đích là để tống tiền Ngô Kiệt. Nếu như vậy thì Ngô Kiệt có thể từ thủ phạm biến thành nạn nhân rồi."
Sắc mặt của người đàn ông mặc âu phục lập tức thay đổi.
Ông ta không thể ngờ rằng một học sinh cấp ba như anh lại có tâm tư sâu sắc đến vậy, chỉ bằng một hai câu nói mà đã có thể vạch trần toàn bộ kế hoạch mà ông ta và luật sư đã thương lượng suốt nửa tháng nay.
Người đàn ông nhìn Chu Cầm, sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống: "Loại người như cậu..."
"Loại người như tôi sinh ra đã làm bước đệm cho mấy người, đúng không?" Chu Cầm giẫm chân lên tấm chi phiếu kia, cười khẩy nói: "Nếu đã điều tra gia đình tôi thì tại sao không làm cho có đầu có cuối một chút, cẩn thận điều tra thật kỹ xem năm đó tại sao ba tôi phải ngồi tù, thử đổi sang một cách thức mới lạ hơn đi, có lẽ tôi sẽ động lòng thật đấy."
Anh nói rồi tiện chân đá văng nửa tờ chi phiếu dưới đất rồi quay người đi ra khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ Triệu Huy đứng ngoài hành lang xoa tay, chờ đợi trong lo lắng, thấy Chu Cầm đi ra thì vội vàng tiến tới nghênh đón, đang định nói chuyện thì Chu Cầm đã trực tiếp nghiêng người lướt thẳng qua mặt, không thèm nhìn ông ta một cái.
.....
Tiết thể dục, hai người Đoạn Thời Âm và Giả Trân Trân đang đứng giữa sân chơi tennis, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống làm gương mặt hai người họ đỏ bừng, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Hạ Tang, trận tiếp theo đổi cậu lên đi." Giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trượt dài trên hai má phúng phính của Giả Trân Trân, cô ấy thở hồng hộc xua tay nói: "Mình không ổn thật rồi!"
"Để mình lên phòng dụng cụ lấy cho các cậu mấy quả bóng."
Hạ Tang lấy một cái cớ rồi vội vàng chuồn mất.