Chương 23: Tình Cờ Gặp Nhau (3)

Làn da cô gái trắng mịn như tơ, con ngươi đen láy như mực nhuộm, cánh môi tô son màu hồng đào nhìn cực kỳ tự nhiên.

Hai mắt cô hơi rũ xuống, chăm chú lựa đồ uống.

Tầm mắt Chu Cầm cũng không kìm được lưu luyến, dõi theo cô gái đứng trước kệ hàng đối diện.

Chỉ nhìn một cái là không đủ, hai cái vẫn chưa đủ... Chu Cầm dõi theo từng cử chỉ của cô, cô đi đâu, anh đi theo đó, mãi cho đến khi hai người đi đến đầu cuối cùng của kệ hàng.

Ánh mắt tràn đầy vẻ băn khoăn trên gương mặt cô tựa như con thú tham lam.

Tim đập mất đi trọng lượng.

Đây là cảm giác khiến anh khó chịu nhất.

Dường như Hạ Tang cũng thấy bất mãn với một hàng xếp đầy đồ uống chức năng này, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, dứt khoát quay người đi tìm loại nước trái cây bình thường.

Ngay lúc cô đi qua kệ hàng bên này thì bỗng nhiên có một chai nước có ga vị chanh đưa tới trước mặt, vừa hay lại chính là vị cô muốn tìm.

Hạ Tang ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Chu Cầm đang đứng phía trước.

Anh tùy tiện đội mũ áo hoodie lên đầu, vành mũ che khuất ánh sáng khiến cho hàng lông mày tuấn tú... và cả vết sẹo trên trán kia bị ẩn trong bóng tối, để lộ đường nét gương mặt mượt mà và xương quai hàm sắc nét, điểm xuyết một vài sợi râu ngắn ngủn màu xanh nhạt.

Anh lại khẽ nhấc chai nước trong tay lên, ý muốn nói cho cô cái này.

Hạ Tang vội vàng nhận lấy, cất tiếng chào hỏi trước: "Là cậu sao?"

"Ừ."

Chu Cầm thản nhiên lên tiếng, sau đó lại lấy thêm một chai nước có ga cùng vị trên kệ xuống rồi nói: "Không phải Trung học 13 toàn hồng thủy mãnh thú thôi sao? Cậu cũng dám đến cơ à?"

Hạ Tang có hơi ngượng ngùng, mỉm cười áy náy: "Lúc trước là mình không tốt, không nên bất lịch sự như vậy."

Chu Cầm cũng không thèm để ý đến lời xin lỗi của cô, lấy đồ uống xong liền xoay người đi đến quầy thanh toán.

Hạ Tang đuổi theo, nói với anh: "Để mình mời cậu, cứ coi như cảm ơn cậu hôm ấy mua... cái đó giúp mình."

"Được thôi." Chu Cầm xoay người lấy thêm một gói kẹo sữa hình thỏ trắng trong giá để đồ bên cạnh.

Hạ Tang thấy vậy thì hào phóng nói: "Cậu muốn mua gì thì cứ lấy thoải mái."

Khóe miệng Chu Cầm nhếch lên để lộ nụ cười nhàn nhạt, nói với nhân viên bán hàng: "Cho một bao Marlboro."

"..."

Hạ Tang thấy anh mua thuốc lá thì vội vàng nói: "Cái này thì không được, mình không thể mua thuốc lá cho cậu được."

"Chê đắt sao?"

"Không phải vấn đề tiền bạc mà là hút thuốc không tốt."

Tuy Hạ Tang cảm thấy mình không cần phải quản lý nhiều như vậy, nhưng tất cả những gì cô nhận được từ nhỏ là sự dạy dỗ theo khuôn phép cực kỳ nghiêm khắc, vì thế nên bản năng cô cực kỳ kháng cự đối với những thứ độc hại như thuốc lá.

Ánh mắt Chu Cầm đầy vẻ nghiền ngẫm tựa như đống mạng nhện xoắn xuýt lấy cô, anh nhìn chăm chú đến mức khiến cho hai má cô nóng bừng, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn anh sẽ cảm thấy mình giống Thánh Mẫu, Bạch Liên Hoa...

Ngẫm nghĩ mất mấy giây, Hạ Tang khoát tay nói nhỏ: "Bỏ đi bỏ đi, cậu mua đi."

Cô nói xong bèn lấy điện thoại ra, định quét mã QR để thanh toán.

Không ngờ mã QR nhảy một lúc lâu, cuối cùng màn hình hiển thị thông báo "không có tín hiệu mạng, xin vui lòng thử lại sau".

Hạ Tang không ngừng nhấp vào màn hình thử lại, sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng.

Bỗng nhiên Chu Cầm đứng bên cạnh hơi khom người xuống, nhìn điện thoại của cô rồi ghé vào bên tai và nói: "Tín hiệu trong căng tin kém lắm, iphone không dùng được mạng đâu."

Hạ Tang cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phà vào vành tai làm cô thấy hơi ngứa ngáy, nhích chân tiến về phía trước một bước rồi nói: "Thế ở đây có wifi không?"

Trong lúc nói chuyện, Chu Cầm đã đưa chiếc điện thoại đời cũ của mình ra, "tinh" một tiếng, quét xong mã, không chỉ tự trả tiền cho mình mà còn thanh toán cả chai nước của cô.