Hoa Tử Huyễn chỉ nhún nhún vai lôi kéo Liễu Văn Hoa cười nói: “Đi một chút, huynh đệ mang ngươi đi dạo Hi thành, phong cảnh phủ công chúa rất tuyệt đẹp! Nằm cách quân doanh không xa, ta mang ngươi đi nhìn một cái.”
“Tử Huyễn --” Thần Tịch mở miệng kêu hắn dừng lại,
Hoa Tử Huyễn quay đầu hướng về phía nàng mỉm cười, “Công chúa, đêm nay ta muốn cùng Liễu huynh cùng nhau uống rượu, sẽ không lo lắng chuyện thị tẩm, một tháng sau ta trở về thật mong có thể cùng với ngươi cùng nhau soi đuốc nói chuyện đêm khuya, đến lúc đó công chúa hãy đừng soi mói a!”
Ách!
Thần Tịch hết chỗ nói rồi, quên đi, nàng vẫn là không cần chờ mong người kia có thể nói ra cái đề nghị tốt đẹp gì.
Bất quá, Gia Cát Tĩnh Trạch...... Vẫn là nên quan sát thêm một thời gian đi! Tuy rằng Hoa Tử Huyễn từng đối với nàng hạ độc, bất quá nàng vẫn là tin tưởng hắn không phải một cái tiểu nhân.
Sau khi Hoa Tử Huyễn mang theo Liễu Văn Hoa rời khỏi Thần Tịch ngồi lên cái ghế suy nghĩ một hồi, đến khi Gia Cát Tĩnh Trạch trở về để cho nha hoàn đưa tới cho nàng một bộ trang phục công chúa khi đó nàng mới thanh tỉnh.
Bởi vì màu tóc của nàng là màu đỏ, bọn hạ nhân khi chọn trang phục cùng đồ trang sức cũng rất ít khi chọn màu đỏ đưa cho nàng, tuy rằng màu đỏ ở rất nhiều trường hợp có vẻ thực quý khí, nhưng Xích Dương công chúa có màu tóc đỏ mà kết hợp trang phục đỏ thật là có chút không phù hợp.
Thần Tịch nhìn trang phục một thân màu lam, mặc lên người tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không mất nửa phần quý khí.
“Công chúa, ngươi thật đẹp!” Linh Nhi cảm thán nhìn người trong kính, công chúa nhà các nàng cho dù không mặc quần áo đỏ thẫm thì nhìn vẫn luôn cao quý.
Thần Tịch mỉm cười, lại nghe đến thanh âm ôn hòa của Gia Cát Tĩnh Trạch: “Công chúa, Tĩnh Trạch hoạ mi cho ngươi đi!”
Hoạ mi, nam nhi này còn biết làm việc này? Thần Tịch gật gật đầu, để hắn vẽ.
Ở hiện đại nam nhân cũng không có bao nhiêu người biết vẽ mi. Trừ phi là người háo trang, mà nàng luôn luôn lười biếng. Không thích dùng đồ trang điểm, nàng tổng cảm thấy người vẫn là nên bảo trì một chút gì đó tự nhiên.
Đương nhiên, này cũng không đại biểu nàng chán ghét bảo dưỡng làn da, nữ nhân vẫn là cần bảo dưỡng, bất quá áp dụng phương thức không giống nhau, nàng thích ở thực liệu, tâm lý điều tiết để bảo dưỡng chính mình.
Xuyên thấu qua gương nàng xem đến hình ảnh mà Gia Cát Tĩnh Trạch đang thật chăm trú giúp nàng họa mi, không biết có phải do ảo giác hay không nàng hình như thấy trong mắt Gia Cát Tĩnh Trạch hiện lên kinh diễm, ngay sau đó tựa hồ có chút ảm đạm, một loại tiếc hận......
Nàng không hiểu lắm. Hắn vì sao phải tiếc hận?
Nàng không phải nói sẽ cấp lẫn nhau một cơ hội hay sao? Nếu hắn có tâm, ngày sau vẫn là có cơ hội –
Lúc này trong đầu của nàng bỗng nhiên lại hiện lên Hoa Tử Huyễn nói lời nói kì quái kia. Trong lòng căng thẳng, có lẽ Bắc Đường Quân Liên cũng bỏ lỡ một ít cái gì tin tức.
“Công chúa, thích không?”
Ở thời điểm nàng thất thần Gia Cát Tĩnh Trạch đã muốn thu bút, Thần Tịch nhìn về phía nữ tử ở trong gương, kia loan loan mày liễu, rất xứng đôi với khuôn mặt của nàng, lại không hiện quá mức nhu nhược, ngược lại mang theo một loại anh khí.
Không thể không nói. Hắn họa thật sự sinh động. Mi này cùng với khí chất của nàng thực sự rất phù hợp.
Đoàn người xuất hiện ở trong quân doanh, da thịt trắng như tuyết, tóc dài lửa đỏ tán trên vai, một đôi mắt giống như ngọc bích nhìn vào người khác, giống như có thể làm cho người ta thức tỉnh. Làm cho người ta một loại cảm giác ngạo thị thiên hạ.
Chỉ thấy nàng chậm dãi đi tới, trong lúc nhất thời đem các tướng sĩ quân doanh làm cho chấn động, đây là chủ tử bọn họ, là người duy nhất bọn họ nguyện ý trung thành Xích Dương công chúa!
Trong ngày thường công chúa mặc thường phục bọn họ đã muốn thói quen, đoàn người đều nhớ kỹ tư thế oai hùng của nàng ở sân huấn luyện, nhưng đêm nay, nàng lại bất phàm như thế lại lần nữa đảo điên ấn tượng của bọn họ, công chúa, công chúa hoàng gia!
Không có gì thích hợp hơn cái khí chất này!
Thần Tịch nhìn mọi người phản ứng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến đoàn người là nhất thời nhìn không quen cho nên mới ngẩn người, ngồi trên ghế đầu vẫy vẫy tay thanh thanh nói: “Tối nay là bản công chúa trở lại Hi thành lần đầu tiên đại yến, cũng là khao mọi người một tháng vất vả này, mong mọi người tận tâm ăn uống một đêm! Đương nhiên, quân lệnh vẫn cần tuân thủ, không thể uống nhiều rượu, mọi người còn phải phân ban gác đêm!”
“Là, công chúa!”
Binh lính hô một tiếng chỉnh tề làm cho Thần Tịch rất là vừa lòng, kêu tất cả mọi người cùng nhau ngồi xuống, tối nay chẳng phân biệt được quý tiện, chẳng phân biệt được lớn nhỏ, tận tình ăn.
Thần Tịch cùng mười vị thượng tướng trong quân một bàn, Gia Cát Tĩnh Trạch cùng vài vị phu thị một bàn, Hoa Tử Huyễn cùng Liễu Văn Hoa cùng với Uất Trì Thanh Nham bọn họ xen lẫn trong một bàn.
Mọi người cùng nhau ăn vui vẻ, nước canh là Thần Tịch chỉ cho người nấu trong quân chuẩn bị, về phần khác, chỉ cần bỏe đồ ăn vào chờ chin là có thể ăn, không có kỹ xảo gì.
“Công chúa, thần Chu Hồng Hải cung chúc công chúa về nước.”
Thần Tịch nâng chén đối ẩm, “Đa tạ Chu thượng tướng cùng với các vị thượng tướng ở đây mấy năm nay tân tân khổ khổ thủ hộ Hi thành.”
“Không dám kể công, đây là việc àm thàn nên làm.” Bên trong mười vị thượng tướng, này Chu Hồng Hải là một người lớn tuổi nhất, Thần Tịch xem qua hồ sơ của hắn, hắn năm nay năm mươi hai tuổi, tiếp qua vài năm hẳn là sẽ lui về phòng tuyến.
“Công chúa, Thành Minh cũng chúc mừng ngươi.” Phía sau nói chuyện cũng là Nhai Nữ quốc An Thân Vương gia Nhị công tử ©υиɠ Thành Minh, nói lý lẽ, hắn còn hẳn là kêu Thần Tịch một tiếng đường muội.
An Thân Vương cùng Nữ hoàng là huynh muội, bất quá là cùng mẫu khác phụ, Nữ hoàng mấy năm nay đối An Thân Vương vẫn là kính trọng, gặp mặt nhau đều gọi một tiếng hoàng huynh, bất quá Cung Thành Minh vì sao xuất hiện ở bên trong tinh binh của Xích Dương công chúa đã làm cho suy nghĩ sâu xa.
Thần Tịch đánh giá nam tử trước mắt liếc mắt một cái, về ngũ quan mà nói, người này bộ dạng tướng mạo đường đường, cũng là một cái tuấn công tử, nhìn không ra trong mắt hắn có cảm tình đặc biệt gì, nàng liền mỉm cười: “Đường ca không cần khách khí, lại nói tiếp cũng là ta không nên, sau khi mất trí nhớ liền không nhớ bất kì chuyện gì, sau khi trở lại Hi thành vội vàng cũng không có chú ý, thẳng đến hai ngày trước mới nghe Tĩnh Trạch nói chuyện tình đường ca, thật sự có quý, còn hy vọng đường ca không cần để ý.”
Cung Thành Minh hiển nhiên không có dự đoán được Cung Thần Tịch sẽ đối với hắn khách khí, sắc mặt hơi hơi cương một chút, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, “Thành Minh như thế nào trách tội công chúa.”
Xa cách, nam nhân này đối nàng có xa cách, không thân cận, cũng may cũng không có ác cảm.
Thần Tịch trong lòng âm thầm thở dài, người hoàng gia thật đúng là làm không tốt gì cả, nếu không phải Nữ hoàng cùng Đại công chúa quá mức vô tình, nàng căn bản là không nghĩ lãng phí tinh lực đi tranh cái gì.
“Công chúa ở Hạ quốc êm đẹp làm sao có thể bị thương mất trí nhớ?” Chu Hồng Hải hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Thần Tịch một bên thêm đồ ăn vào trong nồi nước lẩu một bên nhớ lại nói: “Không cẩn thận, bị thương, trúng điểm độc, liền quên.”
Cái gì!
Mười vị thượng tướng sắc mặt đều là phẫn nộ, “Công chúa, kia người Hạ quốc cũng quá làm càn, dám --”
“Các vị không cần hiểu lầm, cùng Hạ quốc không quan hệ, Hạ quốc quốc chủ đối ta rất tốt, vẫn thực chiếu cố ta, bằng không, cũng sẽ không đồng ý để cho ta trở về.”
Chu Hồng Hải đám người biến sắc, “Công chúa, chẳng lẽ là người bên cạnh người không đáng tin......” Này không thể trách bọn họ nghĩ nhiều, không phải người Hạ quốc tất nhiên chính là người của chính mình, bằng không công chúa sao có thể xảy ra chuyện?
Thần Tịch mỉm cười: “Tất cả đều trôi qua, cũng không trọng yếu, quan trọng là hiện tại cùng tương lai.”
“Thỉnh công chúa thứ thần vô lễ, kia Hạ quốc Hoàng đế vẫn không nói gì mà chỉ để cho công chúa về nước, vì sao lúc này lại làm chuyện lớn như vậy?”
Thần Tịch nhìn bọn họ liếc mắt một cái, mười vị thượng tướng này, có một nửa là tuổi không nhỏ, kiến thức tất nhiên cũng liền nhiều một ít, xem sắc mặt bọn hắn liền đoán được những chuyện hỏi đêm nay Chu Hồng Hải hỏi đều là bọn họ đã bàn bạc qua, nàng cười nhẹ, trên mặt lộ ra biểu tình không sao cả, nhưng đáy mắt lại biểu lộ một phần bất đắc dĩ, “Thiên hạ không có chuyện ăn cơm không trả tiền, muốn làm thành một sự kiện tất nhiên cần phải trả đại giới, về phần ta trả cái đại giới gì, sau này đến thời cơ, các vị sẽ biết.”