Thần Tịch tán thưởng nhìn hắn một cái, “Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Lưu Phỉ lúc này trắng bệnh có vẻ càng thêm đáng thương, kinh hoảng nhìn Dạ Kiêu truy vấn: “Vị công tử này, không biết ngựa của ta......”
“Không có việc gì, bất quá là bị người kê đơn, đến lúc đó liền phát cuồng. Tiểu thư có thể chính mình trở về điều tra.”
Mặt Lưu Phỉ trắng bệch đứng có chút không vững vàng, “Công chúa --”
“Chuyện nhà của Lưu tiểu thư nên do chính mình giải quyết, công chúa đang vội!” Gia Cát Tĩnh Trạch lại cự tuyệt ánh mắt mỹ nhân khẩn cầu.
Lưu Phỉ trong lòng vừa kéo, nam nhân này sẽ không biết thương hương tiếc ngọc sao?
Trong lúc nhất thời Lưu Phỉ bị lạnh lùng cũng không thể nào tiếp tục đi lên để bị người khác vắng vẻ, đành phải nha hoàn của mình đứng ngốc ở một bên.
Uất Trì Thanh Liên nhìn đến ánh mắt Lưu Phỉ thường thường dừng lại ở trên mặt Gia Cát Tĩnh Trạch nhịn không được bật cười, “Công chúa, ta xem vị tiểu thư này tựa hồ đối Đại công tử rất có ý tứ a, nói không chừng nhân gia tưởng lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của Đại công tử đâu!”
Uất Trì Thanh Nham nhíu mày trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: “Thanh Liên, không cần nói lung tung!”
“Hừ, như thế nào nói lung tung, các ngươi chính mình hỏi một chút, ta xem a, nữ nhân kia khẳng định là coi trọng Đại công tử.”
Thần Tịch không nói gì, chẳng lẽ nàng nhìn trúng Tiêu Băng, liền ngay cả nữ nhân khác lộ ra một chút động tác gì cũng là cùng nàng giống nhau coi trọng phu thị công chúa?
Lưu Phỉ sắc mặt phiếm hồng, phản bác nói: “Vị tiểu thư này thỉnh không cần hiểu lầm, Phỉ nhi là thực cảm kích ân cứu mạng của vị công tử này, nhưng là không nghĩ qua muốn...... Còn thỉnh tiểu thư không cần nói lung tung.”
Uất Trì Thanh Liên ha ha cười, vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Ta nói ngươi là không phải còn không rõ ràng thân phận của hắn a?”
Lưu Phỉ sửng sốt, “Phỉ nhi xác thực không rõ ràng lắm, bất quá điều này có liên hệ gì sao?”
“Có, đương nhiên là có! Hắn a, nhưng là phu thị chi nhất của công chúa đâu, ngươi a, xem tới được sờ không được!”
Cái gì!
Lưu Phỉ nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nam nhân tuấn mỹ như thế dĩ nhiên là phu thị công chúa, nghe đồn bên người Xích Dương công chúa có mấy cái phu thị tuấn mỹ...... Quả nhiên đồn đãi không phải giả a!
Tâm hơi hơi xuất hiện mất mát, nam tử tuấn mỹ như thế không động tâm là giả, huống chi hắn vừa mới còn cứu nàng!
Đáng tiếc!
“Này, ngươi nếu thích có thể thỉnh công chúa hưu hắn ban cho ngươi nga!”
Thần Tịch sắc mặt trầm xuống, lam mâu đảo qua: “Thanh Liên tiểu thư tựa hồ rất nhàm chán, chuyện nhà của bản công chúa còn không cần chờ ngươi một cái người ngoài đến chỉ điểm!”
“Ngươi --”
Thần Tịch hết sức không hờn giận nhìn nàng chằm chằm, “Như thế nào, không phục trở về phủ tướng quân đi, thỉnh lão tướng quân cho ngươi nói, bên người Cung Thần Tịch ta không cần người không cảm thấy được như vậy!”
“Ngươi mới không cảm thấy được, đừng tưởng rằng ngươi là công chúa --”
“Muội muội, câm mồm!” Uất Trì Thanh Nham xấu hổ ngăn lại Uất Trì Thanh Liên, “Thỉnh công chúa thứ tội, xá muội còn trẻ không biết đắc tội công chúa, ta thay nàng xin lỗi.”
Thần Tịch hừ lạnh một tiếng, khinh thường quét Uất Trì Thanh Liên liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Không biết thiếu tướng quân có tính cả đời này đều đi giải quyết thay muội muội chuyện nàng đắc tội người khác hay không? Nếu không, còn hy vọng thiếu tướng quân có thể sớm ngày thỉnh người dạy nàng thật tốt mới được, bằng không, có một ngày phạm vào chuyện gì chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần.”
Uất Trì Thanh Nham sắc mặt hơi đổi, “Tạ quá công chúa dạy, Thanh Nham ngày sau hội dạy tốt muội muội.”
Uất Trì Thanh Liên không phục nhìn Cung Thần Tịch, trong mắt có lửa giận, Thần Tịch không hiểu, tính tình nha đầu này như thế nào càng ngày càng bạo hỏa? Chẳng lẽ là hai ngày này bị Tiêu Băng đối xử lạnh lùng, trong lòng bất bình sao?
Kia cũng không thể trách tội nàng a, thật không biết trong óc nàng nghĩ cái gì đã theo đuổi phu thị của nàng (CTT) còn đối với nàng (CTT) kêu gào như vậy, chỉ bằng nàng là con gái của đại tướng quân sao?
Tướng quân của một quốc gia đối với một vị Công chúa của một quốc gia sao?
Luận thực lực, xác thực tướng quân phải có năng lực, nhưng là luận địa vị, công chúa cũng là càng tôn quý. Có lẽ, liền bởi vì nàng không được Nữ hoàng Nhai Nữ quốc yêu thích, cho nên ngoại nhân mới cho rằng nàng dễ khi dễ đi!
“Công chúa, vừa rồi người ăn chưa được bao nhiêu, lại ăn thêm chút gì vào bụng đi, buổi chiều lại đi hai cái canh giờ có thể đủ tiến vào trấn nhỏ kế tiếp.”
“Ân.”
Thần Tịch không chút để ý tiếp tục ăn một ít thịt nướng, uống một chút nước, “Công chúa, con cá này đã muốn chín, xử lý như thế nào?” Gia Cát Tĩnh Trạch chỉ ngón tay vào một chuỗi ngư, đây là cá bị hạ độc ở suối nước khi nãy, tuy rằng không hiểu lắm công chúa giải quyết như thế nào, bất quá cũng hiểu được cá độc này không phải hắn có thể ăn.
Quả nhiên, Thần Tịch nghe được nhắc nhở của hắn sau liền hướng tới một hướng khác đối với Hoa Tử Huyễn vẫy vẫy tay, “Tử Huyễn, ngươi lại đây!”
Hoa Tử Huyễn nghi hoặc tiêu sái lại đây, cười hớ hớ nói: “Công chúa, vừa mới không phải ghét bỏ ta sao, như vậy một hồi đã nghĩ tới cái tốt của ta rồi sao?”
Thần Tịch mỉm cười, “Ngươi nói như thế cứ cho là như thế đi, con cá này là ta trảo, đã muốn chín, cho ngươi ăn đi!”
“Cho ta?” Hoa Tử Huyễn hơi có chút thụ sủng nhược kinh, “Công chúa như thế ưu ái, Tử Huyễn đa tạ!”
Thần Tịch nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia của hắn cười đến càng sáng sủa: “Không cần cảm tạ, ngươi giúp ta không ít việc. Ăn đi, nếm thử tay nghề của ta như thế nào, cho dù khét, ngươi cũng phải nể tình ăn đi biết không?”
Ngạch!
Hoa Tử Huyễn rối rắm, nói chưa dứt lời, vừa nói hắn thật sự ngửi được mùi khét, cười khổ, “Công chúa yên tâm, cho dù toàn bộ khét, ta cũng thích ăn!”
Nói xong, thật sự cắn xuống mấy miếng.
Thần Tịch lại đỗ cho hắn một chén nước, “Đến, vất vả ngươi, uống nước đi!”
“Hảo.” Hoa Tử Huyễn không chút do dự uống xong đi.
Mắt thấy hắn nuốt vào bụng mấy con cá, Thần Tịch lại cùng hắn nói một hồi nói, nói chuyện phiếm một trận, nói chuyện trời đất, có vẻ này nhạc hoà thuận vui vẻ......
Thời điểm Lưu Phỉ nhìn đến Hoa Tử Huyễn ánh mắt đều bị lóe, nam nhân này......
Hắn, hắn -- hắn không phải Lưu Âm Các Các chủ Hoa Tử Huyễn sao?
Người bên trong truyền thuyết vương của gϊếŧ người!
Hắn làm sao có thể ở trong này? Càng kỳ quái là hắn như thế nào cùng Xích Dương công chúa tốt như vậy?
Âm mưu hay là......
Tựa hồ tán gẫu hơn, Thần Tịch đứng lên nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái, hơi hơi thở dài, “Tử Huyễn, ta muốn hội Hi thành.”
“Nga, tốt, nên ra đi, công chúa thỉnh lên xe ngựa.”
Thần Tịch thân thủ đè lại bờ vai của hắn, ôn nhu nói: “Tử Huyễn, ngươi sẽ không cần đi theo ta, kế tiếp ngươi có một kiếp nạn, ngươi nếu có thể đủ sức chạy trốn, về sau lại đến tìm ta đi! Nếu không thể chạy trốn, thành quỷ cũng có thể tới tìm ta giải thích nghi hoặc.”
Hoa Tử Huyễn sắc mặt cứng đờ: “Công chúa đùa giỡn cái gì đâu?”
“Không có nói giỡn, con người của ta không thích nói giỡn, “ Thần Tịch thản nhiên cười, đột nhiên cúi đầu bám vào bên tai Hoa Tử Huyễn thấp giọng nói: “Ngươi ở trên người ta hạ độc ta đã muốn trả về cho ngươi, đúng rồi, vì thể hiện lòng báo đáp của ta, ta đặc biệt bỏ thêm một chút độc tố ngươi không biết, hy vọng ngươi khá bảo trọng!”
Sắc mặt Hoa Tử Huyễn lúc này rốt cuộc vui cười, chính là cười khổ nhìn Thần Tịch: “Công chúa thật sự là tuyệt tình a!”
Thần Tịch cho hắn một cái mỉm cười liền xoay người trở lại trên xe ngựa nghỉ ngơi, nửa ngày thanh thanh phân phó một câu: “Lên đường!”
Dạ Kiêu nhìn thoáng qua Hoa Tử Huyễn như trước ngồi ở dưới tàng cây liếc mắt một cái: “Công chúa, Hoa công tử --”
“Không cần để ý tới, Hoa công tử có việc không cùng chúng ta một đường, hắn có chuyện quan trọng của chính mình xử lý.”
“Là.”
Dạ Kiêu nhìn tổng cảm thấy không ổn a, Hoa công tử này hảo hảo như thế nào sẽ không động một chút nào đâu, luyện công cũng không cần phải bây giờ a!
Bỗng dưng, Thần Tịch xốc lên màn xe, lại nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái: “Tử Huyễn, hy vọng chúng ta sau này còn gặp lại nga!”
Hoa Tử Huyễn mí mắt giật giật, nữ nhân nhẫn tâm, thế nhưng làm cho hắn không thể nhúc nhích, còn nói cái gì sau này còn gặp lại, bây giờ tùy thời lúc nào cũng có ngươi có thể tới gϊếŧ hắn a!
Chết tiệt, nàng giải độc như thế nào?