Edit: Tiểu Kim’s.
Hoa Tử Huyễn cảm giác thân thể từng chỗ đều muốn kêu gào thống khổ, giống như nằm trên thảm châm, đau đớn vô cùng.
Hắn nhìn Thần Tịch tươi cười, không biết vì sao lại có một loại cảm giác giải thoát, bị nàng trừng phạt kỳ thật rất tốt, thật sự rất tốt, bất quá, những lời này hắn không thể nói ra.
Ước chừng một khắc chung thời gian trôi qua, Thần Tịch tựa hồ không đành lòng, khe khẽ thở dài, thân thủ vỗ vỗ bờ vai của hắn, nháy mắt, Hoa Tử Huyễn liền suy sụp xuống dưới, cả người đều có chút hư thoát, sắc mặt
tái nhợt như tuyết.
Tần Thiên Long nhìn thấy cảnh tượng này cả người đều nhịn không được run lên, Xích Dương này công chúa xem ra thật sự là sâu không lường được, làm cho người ta thống khổ và giải thoát đều chỉ trong nháy mắt, thật quá mức đáng sợ.
Nếu là hắn, tuyệt không bao giờ ở gần nữ nhân như vậy!
Lại nhìn huynh đệ của hắn, cái ánh mắt gì kia, lại còn lưu luyến, dựa vào! hắn rất muốn mắng to một câu: Ngươi chính là cái đồ ngu ngốc!
Lại nhìn Xích Dương công chúa, tần Thiên Long lại lần nữa trừng lớn mắt, nàng cư nhiên khiến cho người ta chịu tra tấn xong liền làm một bộ dáng thân mật giúp Hoa Tử Huyễn chà lau mồ hôi?
Nếu hắn là Hoa Tử Huyễn chỉ sợ càng lau mồ hôi lạnh càng nhiều, vậy
mà tiểu tử kia cư nhiên còn lộ ra tươi cười ngây ngô nha trời ạ, kêu sét đánh chết hắn đi!
Hắn tuyệt không muốn thừa nhận mình lại quen biết với một tên ngu ngốc!
Bỗng dưng, Thần Tịch liếc mắt nhìn tần Thiên Long một cái, “Cửu hoàng tử tựa hồ đối với ta có một chút trách cứ?”
“Không, không có, ta không có!” Tần Thiên Long thực thức thời khoát tay, Hoa Tử Huyễn muốn chịu ngược, nhưng hắn tuyệt không muốn chịu ngược.
Thần Tịch cũng là ôn hòa cười cười, “Cửu hoàng tử, ngươi là người khiến cho Tử Huyễn lại lần nữa ảnh hưởng đến mưu kế của ta, cho nên, ngươi cũng có thể nếm thử……”
Tần Thiên Long chỉ nhìn bàn tay mảnh khảnh kia nhẹ nhàng ở bờ vai của hắn vỗ vỗ, sau đó hắn liền cảm giác được xương cốt đau đớn, oán giận nhìn chằm chằm Hoa Tử Huyễn, ngươi nha đi chọc cái nữ nhân gì đâu a!
Hoa Tử Huyễn không quan tâm nhìn. Hơi hơi hấp khẩu khí, “Công chúa, hắn ta tốt xấu gì cũng là hoàng tử, không giống một cái mệnh tiện, công chúa đừng ép buộc hắn nữa!”
“Không, đều là nam nhân cả. Chịu khổ một chút mới có thể hấp thụ giáo huấn. Thế nào, ngươi đói không, ta đói bụng. để cho người ta chuẩn bị cơm trưa, chúng ta cùng nhau ăn một chút đi!”
“Hảo.”
Tần Thiên Long ở trên mặt đất cắn răng quay cuồng, đau quá. Hoa Tử Huyễn này chịu ngược cuồng. Hại chết hắn!
Một khắc, Tần Thiên Long cũng chịu được một khắc thời gian, sau khi giải thoát, đôi mắt hắn oán niệm vô cùng nhìn về phía Hoa Tử Huyễn, “sở thích của ngươi thật sự là đặc thù!”
Hoa Tử Huyễn cười cười nói, “Cửu hoàng tử, kỳ thật Thần Tịch khi không tức giận thực sự rất ôn nhu, nàng là một nữ tử có rất nhiều tâm sự. Cần người bảo hộ, cũng cần kí©h thí©ɧ!”
Phốc –
Tần Thiên Long nghe vậy gần như hộc máu, quá vô sỉ. Cư nhiên có thể nói ra được những lời như vật! Cung Thần Tịch nữ nhân kia nhìn có giống một người ôn nhu sao?
Đúng, là ôn nhu. Bề ngoài ôn nhu, kiên nhẫn tàn nhẫn! Đau chết hắn! Đó là thủ pháp gì a, Phân Cân Thác Cốt Thủ (Tên một loại độc) bất quá cũng như thế đi! Nàng là một công chúa dưỡng ở nơi khuê phòng, như thế nào có thể biết được công phu tà đạo này?
Không ai đi giải thích nghi hoặc của Tần Thiên Long, bất quá, kế tiếp hắn cũng thật sự thoải mái hơn một chút, bởi vì ăn cơm trưa, bọn họ
ngồi cùng Xích Dương công chúa một bàn ăn.
Không có bị cho là tù nhân, nhưng hắn cảm thấy so với làm tù nhân thì vẫn tốt hơn.
Ăn cơm trong phòng, Tần Thiên Long phát hiện một sự kiện, chínhi là Xích Dương công chúa thời điểm không làm trò dày vò người khác, nhìn qua thật sự là rất ôn nhu, cũng thực nhã nhặn, hoàn toàn là kiểu danh môn khuê tú.
Nhưng mà nụ cười của nàng, khiến cho hắn cảm thấy sâu không lường được.
“Cửu hoàng tử, bản công chúa muốn mời ngươi ở Hi thành làm khách, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Ngạch!
Tần Thiên Long nao nao, ý tứ của việc làm khách hắn biết, chính là làm con tin! Trong lòng nhịn không được cười khổ, “Xích Dương công chúa cho ta mặt mũi như vậy, ta tự nhiên rất vui, bất quá, chỉ sợ về sau sẽ khiến công chúa thất vọng rồi, ta đối với người khác không có giá trị gì.”
“không sao.”
… …
Sau khi ăn uống no đủ, Hoa Tử Huyễn cùng tần Thiên Long đều bị người dẫn đi dưỡng thương.
Lâm Tuấn Thần bị tìm đến đây, Thần Tịch muốn hắn thay nàng dạy đứa nhỏ một đoạn thời gian.
“Công chúa thời gian này không phải tự mình dạy bọn họ sao, như thế nào……”
“Ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Lâm Tuấn Thần há hốc mồm, “Công chúa muốn đi đâu?”
“Đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.”
Ngạch!
Lâm Tuấn Thần hết chỗ nói rồi, du sơn ngoạn thủy hắn thực không tin, hiện tại công chúa thật đúng là càng ngày càng thông minh, hắn cũng mẫn cảm phát hiện công chúa đối với hắn tựa hồ có tâm phòng bị, không cho hắn tiếp cận quân doanh, ngay cả chuyện tình phủ công chúa phủ đều là giao cho Vân Thanh Ngân cùng Gia Cát Tĩnh Trạch đánh để ý.
Nhưng mà, hắn thật sự không rõ, hắn có lỗi gì?
Thần Tịch nhìn hắn khẽ cười nói: “Hay là, Tuấn Thần cũng muốn đi theo ta ra ngoài một chút?”
“Không dám, Tuấn Thần nguyện ý vì công chúa giải ưu, ở lại phủ công chúa dạy đứa nhỏ.”
“Ân, cũng tốt, chậm rãi dạy dỗ, không cần vội vàng xao động.”
“Là.”
Hai người trầm mặc một hồi, Thần Tịch bỗng nhiên mở miệng nói: “Tuấn Thần, thanh âm ngươi đọc sách rất êm tai, hôm nay không có chuyện gì, đọc cho ta nghe một chút đi!”
Lâm Tuấn Thần hơi hơi sửng sốt, gật gật đầu, ngồi ở một bên cầm một quyển sách liền thanh thanh đọc, thanh âm của hắn tao nhã, mang theo một loại hương vị an ổn lòng người, không nhanh không chậm, giống như ti trúc chi âm……
Thần Tịch trong tiếng đọc êm ái của hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngủ say.
Thật lâu sau, Lâm Tuấn Thần đứng dậy đi đến bên người nàng, ánh mắt sâu kín nhìn dung nhan trầm tĩnh ngủ của nàng: Công chúa, ngươi vì sao đối với ta bất hoà? Chẳng lẽ ngươi đã phát hiện thân phận của ta?
Nhưng hắn tự nhận không lưu lại dấu vết gì! Chỉ cảm thấy sau khi công chúa mất trí nhớ càng có một loại thâm ảo, thần bí khó lường.
“Ngũ Ca!”
Hứa Phi Sương từ xa đi tới liền nhìn thấy Lâm Tuấn Thần nhìn chăm chú vào công chúa, thần thái kia, tựa hồ có chút bộ dáng si tình?
Không có khả năng, Ngũ Ca cho tới bây giờ vẫn không thân cận công chúa, làm sao có thể thích công chúa?
Hắn nhất định nhìn lầm rồi.
Lâm Tuấn Thần đứng dậy, trên mặt khôi phục thái độ văn nhã, “Phi Sương, ngươi đã đến rồi.”
“Ân, ta muốn cùng công chúa nói về việc độc của phu thị Khanh Thiên Yến –”
“Công chúa đang ngủ, chờ nàng tỉnh rồi nói sau!”
“Ngũ Ca –”
“về sân rồi nói!”
Hai người cùng nhau đi ra, sau khi bọ họ rời khỏi Thần Tịch hơi hơi mở mắt ra, lập tức nhắm mắt lại thật sự ngủ. Lâm Tuấn Thần thật đúng là một người thú vị, nếu không phải là người Sở quốc Hoàng đế phái tới
thì tốt rồi!
Ai!
“Công chúa, Hoa công tử muốn gặp ngươi.”
“Ta muốn nghỉ ngơi, để nói sau đi!”
Linh Nhi muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ một hồi mới nói: “Công chúa, Hoa công tử nói là muốn đánh đàn cho công chúa ngủ nha!”
“Nha? Cũng tốt, để cho hắn vào đi, lâu rồi ta còn chưa nghe tiếng cầm.”
“Là.”
Hoa Tử Huyễn kéo theo vết thương đi vào lương đình bên trong rừng trúc, cũng không nhiều lời, chỉ là ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên cầm huyền, tiếng đàn thản nhiên chậm rãi phiêu đãng ở trong rừng trúc.
Thanh âm mang theo một chút trấn an, Thần Tịch không qua bao lâu liền mê man.
Nàng ngủ qua một hồi lâu, Hoa Tử Huyễn mới rời đi đàn cổ, nhẹ nhàng tiêu sái đến bên người nàng, bàn xoa của nàng hai má, nhẹ nhàng, tựa hồ sợ dùng sức sẽ vỡ vụn trân bảo, “Công chúa, ngươi càng ngày càng mê người!”
Cúi đầu chậm rãi ở môi nàng in lại dấu hôn, lặng yên sinh xuân.
Ám vệ nhíu mày muốn tiến ra đánh hắn, nhưng công chúa vừa mới ra lệnh khiến bọn họ dừng lại, bọn họ vì Hoàng Phủ tướng quân cảm thấy không đáng giá, công chúa đối với tướng quân còn chưa tốt thế đâu! Làm sao có thể
để cho cái sát thủ này khinh bac công chúa!