Chương 187: Bị bắt

Edit: Tiểu Kim’s

Nhìn biểu tình trêu chọc của Hoa Tử Huyển, Hoàng Phủ Cảnh Hạo khó chịu, Bắc Đường Liên Vân cũng không thích, Tiêu Băng càng thêm khó chịu! Nếu không phải ngại đang ở trước công chúng

muốn bảo hộ công chúa uy nghiêm, hắn nhất định ra tay đem Hoa Tử Huyễn cấp chém!

Hiển nhiên, Thần Tịch cũng phát hiện mĩ nam nhà mình bất mãn, cười xấu xa, “Ân, muốn thả người cũng được, Tử Huyễn, ngươi chỉ cần đánh thắng Tiêu Băng, ta liền cho bọn họ một cơ hội, bất quá, ngươi vẫn phải đi theo ta một chuyến.”

Hoa Tử Huyễn vẻ mặt đau khổ, “Công chúa, ngươi này không phải là đang làm khó ta sao? Cùng Tiêu Băng đánh xong, ta nhưng chỉ có thể bị ngươi xử trí a!”

“A, ngươi không muốn a? Ta có nhớ rõ, ngươi có vẻ đã từng nói thích ta đi!”

Phốc —

“Khụ khụ –”

Hoa Tử Huyễn đẩu đẩu thân mình, rất là bất đắc dĩ, “Ta đúng là thích công chúa, nhưng mà công chúa ngươi có mới nới cũ a!”

Thần Tịch buồn cười nhìn hắn: “Nào có, ta còn nhớ kỹ ngươi rất là phong lưu đa tình đâu!”

“Ta –”

“Tốt lắm, hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi cũng biết sự kiên nhẫn của ta không tốt lắm, muốn cùng Tiêu Băng đánh hay không là do chính ngươi lựa chọn, ta không ngại. Hơn nữa sát thủ ngươi âm thầm bố trí, ta nghĩ phần thắng về các ngươi không lớn, tốt nhất vẫn là hòa khí một chút đi.”

Hoa Tử Huyễn nghe vậy trong lòng ngẩn ra, lập tức cười nói: “Công chúa thật đúng là cái gì cũng đều tính đến a!”

“Lo trước khỏi hoạ.”

Hoa Tử Huyễn ngưng thần lắng nghe một chút động tĩnh xung quanh, xác thực còn cất dấu một ít cao thủ, bất quá, hắn không xác định có phải hay không là để ngăn trở người của hắn tới cứu, nhìn Thần Tịch bộ dáng thực bình tĩnh, tâm không khỏi có chút lo lắng.

Từ chối một hồi con ngươi Hoa Tử Huyễn trầm xuống, khẽ huýt sáo, trong lúc nhất thời, bóng người chớp động.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Tiêu Băng cũng gia nhập chiến trường. người Hoa Tử Huyễn mang đến cũng không phải là những người lúc trước, Thần Tịch đạm mạc nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Bắc Đường, ngươi cũng đi hỗ trợ! Quân đội của chúng ta không phải dùng để đối phó sát thủ!”

“Vâng.”

Bắc Đường Liên Vân kiếm như cầu vồng, cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo

và Tiêu Băng ba người hình thành đội chủ lực mang theo ám vệ Hoàng Phủ huấn luyện chặn lại sát thủ của Hoa Tử Huyễn.

Thần Tịch mắt lạnh nhìn cao thủ chống lại sát thủ. Hoa Tử Huyễn lần này cư nhiên dẫn theo mười lăm cái sát thủ tới cứu người, xem ra, Khanh Thiên Yến thật đúng là có giá trị đâu!

Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Bắc Đường Liên Vân hai người bọn họ một người chặn lại ba cái sát thủ. Tiêu Băng chống lại Hoa Tử Huyễn, còn lại chín người bị ám vệ Hoàng Phủ chặn lại, sáu đối chín. Xem ra thực lực vẫn là không sai.

Hoàng Phủ chính là một người phúc hắc. Người kia nếu biết hết thảy hành vi của hắn đều nằm trong kế hoạch của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, không biết có thể đâm đầu vào tường chết đi hay không a!

Hứa Phi Sương đứng ở một bên quan sát, “Công chúa, ngươi còn không có hạ lệnh nói gϊếŧ chết hay để bọn họ sống!”

Thần Tịch hơi hơi sửng sốt, lập tức mở miệng nói: “Cảnh Hạo, các ngươi đối đãi địch nhân, không cần nhân từ, trừ bỏ ba người chính chủ bọn họ các sát thủ khác, gϊếŧ không tha!”

Được công chúa xác minh mệnh lệnh, bọn Hoàng Phủ Cảnh Hạo chiêu thức càng thêm tàn nhẫn. Tiếng leng keng của binh khí vang lên liên tiếp, nửa canh giờ sau. Người của Hoa Tử Huyễn lần lượt ngã xuống, đương nhiên, không có toàn bộ gϊếŧ chết, chỉ là toàn bộ không thể chiến đấu.

Chiến trường còn lại Tiêu Băng cùng Hoa Tử Huyễn tiếp tục đánh nhau, Thần Tịch nhíu mày, sát thủ Lưu Âm Các quả thật là danh bất hư truyền, ám vệ Hoàng Phủ Cảnh Hạo đều bị thương ít nhiều, có còn không khinh.

Hiển nhiên Tiêu Băng muốn một chiến thắng Hoa Tử Huyễn cũng không phải chuyện dễ, Thần Tịch híp mắt, “Ngày hôm nay ta không muốn phơi nắng đâu!”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy vẫy vẫy tay, “Bắn tên đi!”

Hoa Tử Huyễn thân mình run lên, chiêu thức rút lại, thoát khỏi Tiêu Băng, lên tiếng nói: “Công chúa, điều kiện của ngươi ta đáp ứng!”

Ánh mắt Thần Tịch đảo qua khuôn mặt có chút dồn dập của hắn, lộ ra một chút không kiên nhẫn, “Ta đã sớm nói kiên nhẫn của ta không tốt, ở ngoài trời phơi nắng cũng thật không tốt. Ngay từ đầu đáp ứng điều kiện của ta thì có tốt hơn không?”

“Công chúa!”

“Hồi phủ, hành hình!”

Lời nói Thần Tịch vừa rơi xuống, cung tiễn hộ về ngay lập tức bắn ra hàng trăm mũi tên … …

Nam tử bịt mặt che chở Khanh Thiên Yến ánh mắt nhìn Thần Tịch hiện lên một chút ám quang, cho dù hắn công phu có tốt, đánh văng ra rất nhiều mũi tên, nhưng không thể tránh khỏi Khanh Thiên Yến vẫn bị trúng tên, hơn nữa, một mũi tên xuyên tim là do Hoàng Phủ Cảnh Hạo bắn.

Khanh Thiên Yến chết không nhắm mắt trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, nàng không muốn tin tưởng mũi tên trí mạng này cư nhiên là nam nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm!

Nam nhân này, dữ dội lãnh tình, nàng vì hắn tính kế người khác, kết quả là lại nhận được một mũi tên của hắn a!

Hoa Tử Huyễn thấy tình thế không thể đỡ, chỉ có thể lôi kéo nam tử che mặt đang dùng trường kiếm chống đỡ ra dấu, nhìn về phía Thần Tịch ánh mắt cũng hơn một phần mất mát, nàng trở nên càng ngày càng nhẫn tâm đâu!

“Hoa Tử Huyễn, đừng tưởng rằng ngươi vĩnh viễn có giá trị, con người a, càng kéo dài sẽ càng hạ giá!”

Thần Tịch xong liền mang theo người ly khai hình đài, lưu lại chính là một ít thi thể.

Đương nhiên, Hoàng Phủ Cảnh Hạo mang theo một bộ phận người lưu lại.

Tiêu Băng cùng Bắc Đường Liên Vân liên thủ chế trụ Hoa Tử Huyễn cùng người bịt mặt, điểm huyệt áp tải phủ công chúa.

Lúc này đây, người thắng đương nhiên là Xích Dương công chúa.

Một lần gϊếŧ này, cũng kinh động Hoàng đế Tần quốc. Tuy rằng công chúa nhà mình hành động có chút mất mặt, nhưng là, Cung Thần Tịch như thế kiên quyết gϊếŧ công chúa của bọn họ nghiễm nhiên cũng là một loại khıêυ khí©h!

Vì thế, Hoàng đế Tần quốc cũng rất tức giận, đối với Xích Dương công chúa lại hơn một phần sát tâm.

… …

Nhàn nhã trở lại công chúa phủ, nghỉ ngơi tắm rửa một phen, Thần Tịch mới thấy Hứa Phi Sương.

“Công chúa, mười mấy cái phu thị Khanh Thiên Yến đều là loại độc giống nhau, căn cứ theo lời nói của bon họ, độc sẽ bộc phát vào nữa tháng sau, dược liệu thu thập chỉ sợ không kịp.”

Thần Tịch thở dài, “Kêu một người lên đi, ta muốn gặp.”

Nửa ngày, người cầm đầu bị hộ vệ mang đến, Thần Tịch chỉ liếc mắt

nhìn hắn một cái liền mở miệng nói, “Phóng một chút máu ra, ta xem xem độc tính như thế nào.”

Người nọ đầu tiên là ngẩn ra, lập tức không chút do dự nhỏ một nữa chén máu.

Thần Tịch xem xét một chút, cũng không tính thực độc, bất quá có vẻ đặc biệt một chút, giương ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía người kia “Ngươi tên là gì?”

“Hồi công chúa, thảo dân Nghiêm Phong, là sườn phu Khanh Thiên Yến, hai năm trước bị kế phụ tham tài làm mai cấp cho nàng.”

Kế phụ? tham tài, ha ha, bố dượng chính là không bằng cha ruột hảo!

“Nói cho ta tình huống của những người khác.”

Nghiêm Phong lời ít mà ý nhiều nói một chút về mười ba vị phu thị bị Khanh Thiên Yến hạ độc khống chế, làm cho Thần Tịch nhịn không được nhíu mày, khóe môi gợi lên tươi cười châm chọc, “haizz thế gian này a, phụ mẫu tham luyến vinh hoa phú quý thật đúng là không ít, bán đứng nhi tử thực không tiếc đâu!”

Nghiêm phong nhìn Xích Dương công chúa trước mắt, trong lòng có chút sững sờ, xem ra Xích Dương công chúa tựa hồ thực chán ghét cha mẹ vì quyền thế lợi dụng con cái.

Đúng rồi, nàng cũng là một quân cờ bị nữ hoàng vứt bỏ, mấy năm trước

đã bị nữ hoàng đưa đi Hạ quốc làm con tin.

“Được rồi, độc này không khó, trong vòng mười ngày, Hứa công tử sẽ vì các ngươi chuẩn bị tốt giải dược, nói bọn họ an tâm chờ đợi, thuận tiện, những ngày kế tiếp, các ngươi cẩn thận suy nghĩ về sau tính làm như thế nào đi!”

Nghiêm Phong nghi hoặc nhìn về phía Thần Tịch, “Công chúa, chẳng lẽ

người không muốn nhận chúng ta làm việc?”

“Làm việc?”

“Đúng vậy, chúng ta bị Khanh Thiên Yến chọn

cũng vì chúng ta biết võ, tuy rằng không phải tốt nhất, bất quá, so với hộ vệ bình thường thực tốt lắm.”

Thần Tịch nghe vậy mỉm cười, “Ý của ngươi là nói các ngươi muốn làm của ta hộ vệ?”

“Nếu công chúa không chê, chúng ta nguyện ý trung thành với công chúa!”