Chương 7: Tìm Minh Khải giúp đỡ
"Chưa ăn, bị làm cho tức muốn no rồi!" Vốn ở trường học muốn làm bộ như không quen Minh Khải, cuối cùng hắn gây vạ như vậy, nhìn thấy ánh mắt mến mộ của những nữ sinh xung quanh, Anh Nhi vẫn là đặc biệt mất hứng. . . .
"Ngồi xuống ăn trước đi, anh đi lấy cơm, lát nữa quay lại." Nhìn thấy Anh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, tâm trạng Minh Khải tốt hẳn lên.
"Minh Khải, anh đi đi, bọn em chờ anh." Lí Tô Cẩm chạy đến ngồi ở một bên.
"Ồ? Mấy người đang ăn cơm cùng nhau sao?" Tuy rằng cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng nhìn bộ dạng thì có vẻ như là như vậy.
"A, là vầy, cái bàn này vốn là em đến trước, sau đó Anh Nhi cũng lại đây, em thấy chỗ khác cũng không có bàn trống nữa rồi, vì vậy đã cho bọn họ ngồi ăn chung." Lí Tô Cấm cướp lời nói.
"Hả. . . . cậu đúng là đổi trắng thay đen nha. . . ." Tư Ánh đứng bên cạnh thấy Lí Tô Cẩm không biết xấu hổ, cô rất tức giận.
"Oh, bên kia không phải là vừa có bàn trống sao, em đến đó trước đi, lát nữa anh qua đó." Đã biết ngọn nguồn sự tình, Minh Khải cũng không để ý Lí Tô Cẩm, nhìn xung quanh một chút, thấy cách đó không xa vừa lúc có cái bàn trống.
"Vậy anh mang một cái đùi gà đến cho tui, tui còn muốn ăn!" Anh Nhi thấy Minh Khải không để ý đến Tô Cẩm, cảm thấy rất vui.
"Ừ."
Trông thấy hoàng tử lạnh lùng lại bị một con bé vừa mới tới sai khiến, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Anh Nhi, có điều Minh Khải chẳng hề tức giận, mọi người cũng không dám ho he gì.
* * * * * * * * * *
Tuy rằng là học sinh mới, nhưng lại được Vương Minh Khải "đặc biệt chăm sóc", chỉ qua hai ngày, tên tuổi Hoàng Anh Nhi đã vang dội khắp toàn trường, lúc tan học luôn có vô số người "đi ngang qua" lớp A, đều muốn nhìn xem rốt cuộc ai là người đã cướp đoạt hoàng tử lạnh lùng đi mất rồi.
Anh Nhi khó chịu vì bị người khác xem như con khỉ mua vui, cảm giác mình thật sự là rất xui xẻo, sớm biết chính mình sẽ rước lấy phiền toái lớn như vậy, ngày đó sẽ kiên quyết không bảo Minh Khải mua đùi gà cho mình nữa, bây giờ thì hay rồi, bỗng dưng nổi danh, lại còn cùng Lí Tô Cẩm chung một lớp, đúng là ngày nào cũng có "phong ba".
"Anh Nhi, cậu quen Minh Khải hả, anh ta không phải là học sinh trong Hội chủ tịch sao, cậu bảo anh ta ra mặt giải quyết một chút không phải là xong rồi sao." Thấy bộ dạng sắp sụp đổ đến nơi của bạn tốt, Tống Tư Ánh nhịn không được nói.
"Ừ, chắc cũng chỉ có thể như vậy."
Tuy rằng không nghĩ sẽ đi cầu hắn giúp, nhưng sớm hay muộn cứ phải tiếp tục thế này thì cô điên mất, hỏi được lớp của Minh Khải, Anh Nhi cũng ngồi không yên, còn tưởng rằng qua hai ngày thì sẽ không có chuyện gì nữa, ai biết mình lại càng ngày càng nổi tiếng như vậy.
* * * * * * * * * *
"Học trưởng, xin chào, xin hỏi Vương Minh Khải có trong lớp không?" Thấy các nữ sinh xung quanh đều nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, Anh Nhi liền chặn một nam sinh đang định tiến vào phòng học lại, mỉm cười ngọt ngào .
"A, là em à. . . . Chờ Khải một chút, anh giúp em gọi nó." Thấy em gái xinh xắn đang cười với mình, cậu nam sinh lập tức đỏ mặt.
Tiểu Anh Nhi lớn lên vốn xinh xắn vui tươi, còn có má lúm đồng tiền rất đáng yêu, lúc này còn mở to hai mắt trong veo nhìn mình, ai mà chịu nổi a~
Nhìn thấy Minh Khải đi ra, tiểu Anh Nhi lập tức phi tới, túm lấy cánh tay hắn, đi đến góc hành lang.
"Khải ca ca, anh cứu tui đi, tui sắp bị anh hại chết rồi, những nữ sinh đó đều muốn ăn tươi nuốt sống tui nè." Tiểu Anh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, tức giận nhìn Minh Khải. Hắn đang mặc một cái áo sơ mi đen, quần tây đen, cao hơn cô cả một cái đầu, còn cô vốn nhỏ nhắn, ở trước mặt hắn cô cứ như là đứa trẻ con không lớn được vậy.
"Oh? . . . . . . Vậy hả, không phải định làm bộ như không biết anh sao, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?" Minh Khải thấy Anh Nhi nhăn mặt đáng thương, nghĩ cô không muốn có quan hệ với mình, liền nhịn không được mà nổi nóng, đương nhiên cũng biết hai ngày nay có rất nhiều người đi "thăm" cô, vốn nghĩ cô có thể chống đỡ hơn hai ngày cơ, nào ngờ hôm nay đã tới rồi.
"Không có a, anh cũng không quản đám fan của anh đi, thật đáng sợ, thấy tui đáng yêu thế này mà bị tra tấn thành như vậy, anh nỡ lòng sao?" Vốn nghĩ bảo hắn ra mặt giúp xử lí chuyện này cơ, ai biết người ta còn cố ý, thật tức chết mà.
"Oh. . . . vậy em muốn anh làm thế nào?" Thấy sắc mặt của Anh Nhi không tốt lắm, chẳng nhẽ thật sự là mình gây sức ép quá lợi hại sao.
"Hắc hắc, anh chỉ cần ra mặt làm sáng tỏ quan hệ của chúng ta một chút, nói tui là em gái anh, như vậy bọn họ sẽ không xem tui là kẻ thù nữa, như vậy nhỡ có người thầm mến anh, muốn tặng anh đồ ăn vặt linh tinh, ngượng ngùng đưa cho anh, tui có thể giúp anh xử lí . . . . Hắc hắc. . . Tui khẳng định không ăn vụng, đều còn nguyên đưa cho anh. . . " Tiểu Anh Nhi vốn đang hăng hái nói bỗng nhiên thấy khuôn mặt "đen sì" của Minh Khải, liền đem ý tưởng tốt đẹp của mình cất lại trong bụng, đổi giọng, kết quả phát hiện mặt hắn lại càng đen, sợ tới mức cũng không dám lên tiếng, thành thành thật thật đứng im, chờ chịu xử phạt, mặc dù không biết mình sai ở đâu.
"Oh? Em nghĩ như vậy sao. . . Được, ý tưởng này cũng không tồi. . . . Còn có thể ăn đồ ăn vặt miễn phí. . . . . Được, cứ làm như vậy đi. . . em trở về chờ xem." Nhìn bộ dạng vô tội của Anh Nhi, Minh Khải bỗng nhiên cảm thấy ngay cả tức giận cũng không suy nghĩ, như vậy chỉ làm chính mình thêm tức giận mà thôi, cô ấy nghĩ vậy cũng tốt, chỉ là cô đã quên mất một điều. Nhìn ánh mắt đầy ắp chờ mong của cô, hắn cũng không muốn nhắc nhở cô, chờ chính cô phát hiện đi, Minh Khải phúc hắc nghĩ thầm.
"Thật sao? Hắc hắc, Khải ca ca anh thật sự là quá tốt, vậy tui về trước đây, có việc cứ gọi tui, tui tới liền àh, hehe" Chào theo nghi thức quân đội một cách chuẩn mực, tiểu Anh Nhi cười ha ha bước đi, đi ba bước thì nhảy một bước, không mảy may ý thực được chính mình lại sắp rước phiền toái.