Dựa vào hình tượng dân công của Trương Ngọc Văn, Lục Thành đặt biệt danh cho cậu là “cô bé lọ lem”.
Cô bé lọ lem căm giận không cam lòng yếu thế, đối với người đàn ông môi hồng răng trắng phơi nắng thế nào đều không đen đi, cũng không hề khách khí lấy một cái tên xinh đẹp, công chúa bạch tuyết.
Người đàn ông cười. “Công chúa bạch tuyết? Rất không tồi.”
Một ngày hạnh phúc của công chúa bạch tuyết và cô bé lọ lem, là bắt đầu từ trong căn nhà gỗ nhỏ ở châu Phi của Trương đại thiếu gia.
Chuyện làm cho cô bé lọ lem ghét nhất, chính là cùng làm diễn viên cổ tích, vậy bản thân mình vì sao lại bị công chúa bạch tuyết đặt ở dưới thân chứ?
Thái dương dần dần ló dạng.
Khí lạnh ở châu Phi thường biến mất khi mặt trời xuất hiện. Chỉ chốc lát sau, cô bé lọ lem đã bị nóng tỉnh.
“Fuck…” Chậm rãi mở to mắt, cảm giác mình chảy mồ hôi đầy người, cô bé lọ lem Trương đại thiếu gia muốn nhấc tay lên lau, lại phát hiện bản thân giờ phút này lại không thể động đậy.
Cậu lại giật giật tay trái, cuối cùng phát hiện một bàn tay không thuộc về mình đang phủ lên mu bàn tay bên trái, cùng cậu mười ngón đan xen.
Đồng thời, Trương đại thiếu gia nằm úp sấp tỉnh lại còn nhận ra nguyên nhân khó thở của mình.
Giờ phút này công chúa bạch tuyết của cậu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm sấp ở trên lưng cậu, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng chạm vào nhiệt độ cơ thể của Trương đại thiếu gia cũng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, giao hòa cùng một chỗ, chỉ một thoáng đã biến thành hơi nóng da^ʍ mĩ khắp căn phòng.