Chương 7: Đem phò mã tặng cho ngươi, thế nào?

Lúc này Phượng Cẩn Chi đã vô cùng thê thảm, vết thương chồng chất, dù đại phu đã vội vã đến cũng không thể nào dám xuống tay chữa trị.

"Cẩn Chi!" Nữ tử xinh đẹp lao đến, ngồi xuống giường nhìn Phượng Cẩn Chi đã hôn mê trầm trọng, lọt vào trong tầm mắt chỉ thấy một màu máu nhuộm đỏ, tức khắc sắc mặt nàng đột biến, "Đây là có chuyện gì? Bọn họ hầu hạ chàng như thế nào vậy? Sở Thanh Hoàng đã bị kí©h thí©ɧ cái gì? Nàng ta điên rồi sao? Quả thực... Quả thực quá đáng!"

Hạ nhân hầu hạ trong phòng nơm nớp lo sợ cúi đầu, không dám nói lời nào.

"Phò mã gia bị thương rất nghiêm trọng." Đại phu nhíu mày, trên mặt có chút chần chừ, có chút khó xử mà nhìn vết máu trên mông của Phượng Cẩn Chi đã dính vào quần áo, không biết nên xuống tay thế nào, "Lão phu thấy hay là nên mời thái y trong cung đến xem, ta... Ta thật sự không dám xuống tay..."

Không phải y thuật hắn tồi, mà là thân phận Phượng Cẩn Chi cao quý, hắn không dám can đảm gánh trọng trách nguy hiểm này.

Sở Nghi Linh lạnh lùng nhìn quanh một vòng: "Tại sao các ngươi không có ai đi mời thái y?"

Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau: "Chuyện này..."

Công chúa điện hạ không cho mời, ai dám tự tiện làm chủ?

"Người đâu!" Sở Nghi Linh ra lệnh, "Lập tức tiến cung mời Triệu thái y và Vương thái y đến đây!"

"Hoàng tỷ thật là quan tâm đến phò mã của ta." Sở Thanh Hoàng sau khi tắm gội, thay đổi một thân váy trắng thêu họa tiết nhánh trúc, đai buộc ngang thắt eo, vài sợi tóc còn ẩm ướt buông xuống vai lưng, nụ cười lộ ra vài phần thanh lãnh lười biếng, "Nam nữ thụ thụ bất thân, lục tỷ tỷ đây là muốn lén lút cùng phò mã sao?"

Sắc mặt Sở Nghi Linh thay đổi mấy lần, không thể tưởng tượng mà nhìn Sở Thanh Hoàng hiện tại cùng với ngày xưa như hai người khác nhau: "Ngươi nói cái gì?"

"Lời bổn cung nói, lục tỷ tỷ nghe không rõ à?"

Sắc mặt Sở Nghi Linh xanh một trận trắng một trận, không dám tin tưởng nhìn Sở Thanh Hoàng, hoàn toàn không biết hôm nay nàng đã ăn nhầm phải thứ gì.

"Lục tỷ tỷ là một cô nương chưa xuất giá lại tiến vào phủ công chúa như chỗ không người, đến phòng của phò mã tự nhiên như nhà của mình, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết, hành vi của ngươi như vậy là không ổn sao?" Tiếng nói Sở Thanh Hoàng thanh lãnh, hoàn toàn không giống bộ dạng thô bạo ngu xuẩn trước kia, "Nếu lục tỷ tỷ quan tâm phò mã như thế, vậy bổn cung đem phò mã tặng cho ngươi, thế nào?"

Sắc mặt Sở Nghi Linh đột biến: "Thất muội?"

Sở Thanh Hoàng bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt lạnh đến mức khiến Sở Nghi Linh kinh hãi.

"Thất muội." Sở Nghi Linh hít một hơi thật sâu, đi lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Sở Thanh Hoàng, vẻ mặt thay đổi vô cùng nhanh chóng, ngữ khí cũng tự nhiên mà cười nói, "Thất muội hiểu lầm ý của ta rồi."

"Hiểu lầm?"

Sở Nghi Linh gật đầu: "Từ xưa tới nay ta luôn hy vọng muội và phò mã có thể hoà thuận, lần này nghe nói thất muội trong phủ nổi giận đem phò mã ra đánh, ta rất lo sợ, lo sợ giữa các người đã sinh ra hiểu lầm gì, hoặc là bị tiểu nhân châm ngòi... Muội muội tuổi còn nhỏ, dĩ nhiên chưa phân biệt được thị phi..."

"Ý của lục tỷ là ta ngu xuẩn?"

Sắc mặt Sở Nghi Linh cứng đờ, ngay sau đó cười làm lành: "Ta không phải có ý này."

Cái đồ ngu xuẩn này hôm nay làm sao vậy? Nói một câu sặc một câu, như là ăn phải thuốc nổ.

"Ý ta là, không phải trước kia thất muội rất thích phò mã sao?"

"Vậy thì sao?" Sở Thanh Hoàng nhướng mày, "Dù trước kia đã thích, nhưng phạm sai lầm cũng nên bị phạt, quy củ hoàng gia không chấp nhận được bất kỳ kẻ nào mạo phạm."

Sở Nghi Linh cười miễn cưỡng: "Vậy..."

"Là ta trước kia ngu ngốc." Sở Thanh Hoàng tránh tay nàng, âm thanh trầm lạnh, "Bất quá lục tỷ tỷ cùng phò mã ngang nhiên công khai, việc này ta không dung thứ được. Ngay trong ngày hôm nay, bổn cung tuyên bố hưu Phượng Cẩn Chi, cho hắn tự do, cũng coi như là thành toàn cho một mảnh tình thâm nghĩa trọng của lục tỷ tỷ và phò mã."

Sắc mặt Sở Nghi Linh thay đổi, cuối cùng cũng không duy trì được nụ cười giả dối: "Phò mã chính là con vợ cả tướng phủ, lúc trước thất muội coi trọng hắn, chưa đợi thừa tướng và Cẩn Chi đồng ý đã tự tiện thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn, bây giờ ghét bỏ liền muốn hưu hắn, thất muội đem mặt mũi thừa tướng phủ bỏ đi đâu?"

"Bổn cung chính là Hộ quốc công chúa, muốn hưu một phò mã không biết giữ đạo, chẳng lẽ còn phải cần sự đồng ý của ngươi?" Ánh mắt Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt, tiếng nói càng lạnh lẽo như bằng tuyết không chút ấm áp, "Dù thừa tướng đại nhân có tới đây, bổn cung cũng không sợ! Phượng Cẩn Chi cùng bổn cung thành thân tới nay, thái độ nhiều lần vô lễ, động một chút đã vũ nhục chửi rủa bổn cung, phạm thượng bất kính. Hơn nữa, hắn luôn miệng nói người hắn thích là lục tỷ, hiện giờ bổn cung giải phóng tự do cho hắn, hắn hẳn là phải mang ơn đội nghĩa, cảm đồng đến rơi nước mắt nữa là."

Sở Nghi Linh nắm chặt tay, khϊếp sợ nhìn nàng: "Thất muội, sao muội lại nói ra những lời như vậy?"

Biểu tình kia, ngữ khí kia, tựa như Sở Thanh Hoàng đã phạm vào tội ác tày trời.

Nhưng mà trong lòng nàng xác thực khó hiệu khϊếp sợ.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Trước kia không phải Sở Thanh Hoàng đối với Cẩn Chi là nói gì nghe nấy sao? Thích đến mức vội vàng lấy lòng Phượng Cẩn Chi còn không kịp, nào dám nói ra những lời như vậy?

Nhất định là có người ở giữa châm ngòi, nếu không một kẻ không có đầu óc như thất muội căn bản không có khả năng nói trở mặt liền trở mặt, Cẩn Chi chỉ cần hơi giả bộ đối tốt một chút, nàng liền như chó vẫy đuôi lấy lòng.

Phần lớn thời gian Cẩn Chi lạnh nhạt xa cách với nàng, châm chọc mỉa mai, nàng chỉ phát hỏa lên người ảnh vệ bên cạnh, bất luận thế nào cũng không dám tổn thương đến một sợi lông của Phượng Cẩn Chi...

Biểu tình Sở Thanh Hoàng vô tình, đem những gì trong lòng nói ra rành mạch rõ ràng, một chữ cũng không bỏ sót.

"Lục tỷ nếu nguyện ý có thể ở lại đây chiếu cố hắn, cứ tự nhiên." Sở Thanh Hoàng xoay người, mang theo thái độ kiên quyết xa cách, "Bổn cung nhân từ, có thể cho hắn ở lại dưỡng thương cho tới lúc khỏi, lục tỷ nếu nguyện ý cứ việc chiếu cố hắn..."

"Thất muội." Sắc mặt Sở Nghi Linh đỏ lên, như là xấu hổ và giận dữ, "Ta là một công chúa chưa xuất giá, sao có thể ở lại chiếu cố hắn? Nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của ta phải làm sao?"

"Lục tỷ khi tới phủ công chúa của ta, có từng cố kỵ thanh danh chưa?" Sở Thanh Hoàng nghiêng đầu thoáng nhìn, "Chờ thương thế Phượng Cẩn Chi khỏi hẳn, ta sẽ khiến cho hắn mang theo hưu thư rời khỏi phủ công chúa. Bổn cung còn có việc trong người, không bồi lục tỷ nói chuyện phiếm, lục tỷ xin cứ tự nhiên."

Sở Nghi Linh còn đang muốn nói, đã thấy Sở Thanh Hoàng nhấc chân bước ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Nàng cắn chặt răng, đáy mắt rõ ràng hoảng loạn, hoàn toàn không biết trước mắt xảy ra chuyện gì.

Trước kia rõ ràng Sở Thanh Hoàng thích Cẩn Chi như vậy, vì hắn mà cái gì cũng đều nguyện ý trả giá... Hôm nay bị làm sao vậy? Vô duyên vô cứ bị đánh bản tử không nói, vậy mà còn muốn hưu phu?

Sao lại có thể?

Phượng Cẩn Chi ở lại nơi này chính là để cột tâm Sở Thanh Hoàng lại, mới có thể giúp tam hoàng tử đoạt ngôi vị Hoàng đế. Nếu bị hưu, phủ thừa tướng chắc chắn trở thành trò cười, đến lúc đó nếu đến trước mặt phụ hoàng cũng mất sủng, hậu quả không dám tưởng tượng.

Không được, Phượng Cẩn Chi tuyệt đối không thể bị hưu.