Chương 6: Ngươi là ảnh vệ của bổn cung

"Điện hạ, lục công chúa tới." Thị nữ vội vàng bước vào, cung kính bất an mà bẩm báo, "Lúc này đang ồn ào bên ngoài muốn gặp người."

Sở Thanh Hoàng cong nhẹ đuôi mày, lại một kẻ không biết sống chết đến?

Lục công chúa Sở Nghi Linh, chính là người mà Phượng Cẩn Chi luôn mồm nói thích.

Sở Thanh Hoàng vẫn luôn không thích nàng, bởi vì trước kia vì ngại không dám đắc tội với Phượng Cẩn Chi, nên nàng cùng vị tỷ tỷ này cũng coi như là ngoài mặt duy trì mối quan hệ tốt.

Sở Nghi Linh ỷ vào tầng quan hệ này, đương nhiên nắm chặt chẽ được hết bao nhiêu mối quan hệ của Sở Thanh Hoàng, thường xuyên ỷ vào quan hệ tỷ tỷ muội muội mà châm ngòi, rót canh mê hồn không chút sơ hở, sau này quá trình Sở Thanh Hoàng bị hại chết, thì Sở Nghi Linh cũng được xem là công thần có công nhất.

Nghe bên ngoài có động tĩnh, Sở Thanh Hoàng điềm đạm hỏi: "Đưa Phượng Cẩn Chi về viện của hắn rồi à?"

"Đúng vậy." Cẩm Lan gật đầu, "Điện hạ có muốn phái người mời thái y cho hắn không?"

Sở Thanh Hoàng nói: "Để lục công chúa đi xem đi, nàng ta sẽ không mặc kệ Phượng Cẩn Chi."

Cẩm Lan hơi kinh ngạc.

Trước kia công chúa điện hạ chính là cực kỳ chán ghét khi lục công chúa và phò mã gặp mặt, mỗi lần bọn họ thân mật, công chúa đều tức giận phát nộ rất nhiều.

Hôm nay chẳng những trừng phạt phò mã, lại còn không ngăn cản phò mã cùng lục công chúa gặp mặt, xem ra thật sự công chúa đã từ bỏ phò mã rồi.

"Vâng." Cẩm Lan gật đầu, "Trì Nội Thuỷ đã chuẩn bị xong rồi, mời điện hạ qua tắm gội."

Sở Thanh Hoàng ừ một tiếng, thoáng nhìn qua Phù Thương vừa về tới sau khi truyền xong tin tức, xoay người đi về hậu điện: "Phù Thương đi theo ta, những người khác không cần đi theo."

Bọn thị nữ đang muốn theo đuôi hầu hạ công chúa tắm gội, nghe vậy tức khắc dừng chân lại, khom người lui ra.

Phù Thương không nói gì, trầm mặc đi theo sau.

Đi vào hậu điện, nước ấm trong bồn tắm thanh triệt, trên mặt nước nổi lơ lửng vài cánh hoa tươi mới mẻ.

Trong không khí nhẹ thơm mờ mịt.

Phù Thương tiến vào sau, đang định quỳ xuống, lại nghe mệnh lệnh của Sở Thanh Hoàng: "Cởϊ áσ."

"Vâng."

Dáng người thanh niên thon dài đi lên trước, rũ mi rũ mắt cởϊ áσ cho công chúa, tầm mắt rũ xuống, cũng không dám tùy ý nhìn lung tung.

Quần áo từng cái cởi ra, Sở Thanh Hoàng nhấc chân vào bể tắm.

Dòng nước ấm áp vây quanh thân thể, Sở Thanh Hoàng lười biếng dừa vào vách tường, thả lỏng gân cốt, mắt hơi hơi khép lại.

Ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống, mặt mày nàng tinh xảo tuyệt diễm, không khí nóng ấm mờ mịt quanh quẩn ở đuôi mắt lạnh nhạt, khó hiện ra được vài phần nhu hòa.

Phù Thương rất nhanh phục tùng quỳ gối một bên, bóng dáng trầm mặc như đêm tối.

"Bước xuống dưới."

Phù Thương nhấp khoé miệng, tay rũ bên người không tự giác nắm chặt quần áo, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Dù hắn có lạnh nhạt bình tĩnh đến không có tình người, cơ bản vẫn cảm thấy thẹn tâm, không có cách nào đối diện với cái chết tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy.

Nhưng nếu thái độ chủ tử mạnh bạo, kiên quyết muốn hắn phải chết như vậy, hắn cũng không có biện pháp phản kháng.

Hả?

Cái chết tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ?

Trong lòng Sở Thanh Hoàng khẽ nhúc nhích, nàng có thể nghe thấy âm thanh tiếng lòng của ảnh vệ này?

Là nguyên chủ vốn có dị năng này, hay là ngũ giác của bản thân nàng đột nhiên mở?

Nàng không thể dự đoán được ảnh vệ trầm mặc ít lời này lại có trí tưởng tượng hết sức phong phú giàu có như vậy.

Bất quá cũng hoàn toàn không kỳ quái.

Nữ tử bạo ngược vô thường Sở Thanh Hoàng kia đích thực am hiểu các loại phương thức tra tấn người này, đặc biệt là Phù Thương đã trải qua không ít lần dày vò hành hạ. Hôm nay gặp tình huống như vậy, hắn cảm thấy bản thân mình sắp bị gϊếŧ cũng là đương nhiên.

Chỉ khác nhau ở chỗ, Sở Thanh Hoàng sẽ dùng phương pháp gì để tra tấn hắn.

Mà thật sự rõ ràng, Phù Thương cho rằng công chúa là muốn hắn chết chìm.

"Thất thần làm gì?" Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, giả vờ như không biết suy nghĩ trong lòng hắn, xoay vai dựa vào vách tường, "Giúp bổn cung xoa bóp bả vai."

Phù Thương lại là ngẩn người.

Đại khái là hôm nay đối mặt với quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, thế nên hắn nhất thời có chút không đoán được hành động của công chúa điện hạ... Tuy rằng thăm dò tâm tư của chủ tử là điều tối kỵ.

Nhưng hôm nay công chúa điện hạ quả thực không giống lúc trước.

Mặt mày Phù Thương trầm mặc, không nói cái gì, không nói một câu mà dỡ bỏ quần áo, bước xuống bể tắm.

Xác thật không quá giống nhau.

Trong lòng Sở Thanh Hoàng nghĩ, bởi vì nguyên chủ bạo ngược vô thường đã không còn nữa, thân thể này liền thay đổi bằng linh hồn khác, tính tình sao có thể giống nhau?

Mái tóc đen nhánh mượt mà rối tung rũ xuống trên tấm lưng trắng như tuyết của nữ tử, hình ảnh cực đẹp dừng lại trong mắt Phù Thương, hắn kiềm chế không được sinh ra một chút tâm tình gợn sóng nào.

Hắn chần chờ duỗi tay, cẩn thận đem sợi tóc của Sở Thanh Hoàng đẩy đến sườn vai, cũng thấy nàng không có tức giận vì hành động mạo phạm này, nên mới chậm rãi bóp vai nàng.

"Ai hạ độc ngươi?" Tiếng nói Sở Thanh Hoàng thanh lãnh, mang theo khí thế.

Phù Thương đã quen với ngữ khí chất vấn này, ngược lại có thể thong dong mà trả lời: "Phượng Cẩn Chi."

Tuy rằng đáp án này không nhất định làm nàng tin tưởng, nhưng Phù Thương vẫn không định nói dối.

"Phượng Cẩn Chi?" Sở Thanh Hoàng lạnh lùng mở miệng, "Chút tiểu xảo này đều không thể qua mắt được, ngược lại, lại bị trúng ám toán. Bổn cung nên nói tâm ngươi phòng bị lỏng lẻo, hay là nên đưa ngươi về lại Ám Các huấn luyện một lần nữa?"

Một chữ cuối cùng vừa dứt, Phù Thương đã ở trong nước quỳ xuống: "Thuộc hạ có tội."

Nước trong bể tắm không sâu, mặc dù là quỳ gối, mực nước khó khăn lắm mới đến dưới cổ Phù Thương, cho nên cũng sẽ không bị nước ngập.

"Giải thích."

Phù Thương rũ mắt nhìn chằm chằm mặt nước gợn sóng, trả lời: "Phượng Cẩn Chi đưa rượu cho thuộc hạ, nói điện hạ ban tặng."

"Rượu bị hạ thuốc?"

"Đúng vậy."

"Ngươi biết rõ có thuốc, vậy mà vẫn uống?"

Phù Thương trầm mặc chớp mắt một cái: "Đúng vậy."

Sở Thanh Hoàng hiểu rõ.

Phượng Cẩn Chi là người nguyên chủ sủng ái nhất, sủng đến nỗi mỗi người trong phủ đều nghe theo hắn.

Mà Phù Thương là người nguyên chủ chán ghét nhất, chán ghét đến mức bất luận là thời gian hay điểm địa nào cũng đều dùng bất cứ thủ đoạn tàn bạo nào để tra tấn hắn sống không bằng chết.

Cho nên nếu là điện hạ ban rượu, hắn nhất thiết phải uống.

Biết rõ có độc, cũng không thể không uống.

Sau khi uống rượu xong, Phượng Cẩn Chi chỉ cần chuyển lại mệnh lệnh của Sở Thanh Hoàng, bảo Phù Thương đến nội điện hầu hạ công chúa điện hạ, hết thảy những chuyện sau đều phát sinh theo đúng tự nhiên.

Phượng Cẩn Chi tính toán thời cơ dẫn người xông vào, nhìn một màn Phù Thương mạo phạm công chúa, đương nhiên chính là đến hỏi tội.

Mà bọn họ đều hiểu rõ, Sở Thanh Hoàng dù biết rõ Phù Thương là người bị tính kế, cũng sẽ không cảm thấy hắn vô tội, ngược lại sẽ nhân cơ hội này mà thu thập hắn.

... Thật là bi thảm tột cùng.

Sở Thanh Hoàng hồi tưởng lại một chút.

Giống như chính là lúc này, sau khi xảy ra một màn "bắt gian", nguyên chủ hung hăng đem Phù Thương trừng trị một trận, thế cho nên gân cốt hắn đều bị thương nghiêm trọng, một thời gian dài sau, đến mỗi đêm là có thể nhìn thấy một ảnh vệ cường hãn kiêu ngạo này ẩn thân một góc không người thấy, đau đến mức cuộn tròn thân thể, như là lâm vào cảnh tuyệt vọng bên bờ vực thẳm.

Nhưng mà mặc dù là như vậy, cũng chưa bao giờ nghe hắn rên một câu đau, âm thanh quật cường đều bị đè nén lại trong cổ họng.

Thân phận ảnh vệ đặc thù, dù cho bản lĩnh mạnh mẽ, cũng chưa bao giờ sẽ có người để ý đến sinh tử của hắn, càng không có người đau lòng cho hắn, hắn sở hữu đau khổ này chỉ có thể tự mình yên lặng chấp nhận, từng ngày gian nan mà lao đầu vào nguy hiểm cho đến khi được giải thoát hoàn toàn.

Khi đó nàng vẫn còn là một hồn phách đang ngao du, cảm thấy quá đáng tiếc cho người này, tồn tại như một con vật biết nghe lời, còn không bằng không cần tới nhân gian này làm gì.

Mà người khởi xướng Phượng Cẩn Chi, ngược lại lại được chỗ tốt... Nguyên chủ cảm thấy hắn bị ủy khuất, ngoại trừ để hắn chấp chưởng quyền to trong phủ công chúa ra, còn lại đều đáp ứng tất cả yêu cầu vô lý của hắn.

Sở Thanh Hoàng thu hồi lại suy nghĩ.

Nàng vốn lãnh đạm ít lời, lúc này càng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Ảnh vệ của Ám Các Tây Tề, bản lĩnh tương đối lợi hại, về sau kỳ thật có rất nhiều cơ hội kiến công lập nghiệp, lãnh binh quyền võ tướng.

Bởi vì từ nhỏ đã khắc sâu hai từ trung thành vào xương cốt, dù có nắm giữ quyền to cũng không lo lắng phản bội chủ.

Nhưng mạnh mẽ vô địch như Phù Thương lại gặp Sở Thanh Hoàng, đây là bất hạnh của hắn, những gì Sở Thanh Hoàng mang đến cho hắn, chỉ có thể hình dung bằng hai từ thảm thiết.

Nàng thấy, Sở Thanh Hoàng người này kỳ thật dại dột hết thuốc chữa, võ công lợi hại bao nhiêu thì đầu óc ngu xuẩn bấy nhiêu, xuất thân tôn quý, thiên phú luyện võ quá mức người thường, bên người lại có một ảnh vệ mạnh vô địch. Nếu nàng không ngu xuẩn như vậy, không tàn bạo mê luyến nam sắc như vậy, đời này đều có thể sống trong cảnh vinh sủng vô song.

Trời sinh có được thiên phú hơn người như vậy, cuối cùng lại bị chính sự ương ngạnh ngu ngốc của mình hại chết, cũng thật sự là ngu xuẩn hiếm gặp.

"Ngay từ ngày hôm nay, ngươi nhớ kỹ thân phận của mình." Sở Thanh Hoàng mở miệng, tiếng nói lạnh như sương, "Ngươi là ảnh vệ của bổn cung, chỉ được phục tùng một người là bổn cung. Trong phủ Hộ quốc công chúa này hay thậm chí là toàn bộ cả hoàng tộc Tây Tề, ngoại trừ bổn cung ra, không có ai có thể ra lệnh cho ngươi."

Phù Thương rũ mắt: "Tuân lệnh."

Sở Thanh Hoàng khép lại con ngươi, "Tiếp tục."

"Vâng." Phù Thương đứng dậy, yên tĩnh mà ngoan ngoãn xoa bóp cổ vai nàng.

Trong điện hồi lâu không có tiếng động.