Chương 52: Không đánh mà thắng

"Điện hạ." Minh Nguyệt mang theo gói thuốc, vội vàng đi đến trước mặt Sở Thanh Hoàng uốn gối hành lễ, "Bên ngoài truyền đến tin tức, Tấn Vương gϊếŧ vương phi."

Tấn Vương gϊếŧ vương phi?

Biểu tình Sở Thanh Hoàng ngưng lại, theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Phù Thương đứng bên cạnh. Phù Thương rũ mi rũ mắt, như là không nghe được lời Minh Nguyệt nói, trên mặt không nhìn ra một chút biểu tình dao động.

"Sao lại như thế?" Sở Thanh Hoàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt đè thấp âm thanh: "Nghe nói tối hôm qua Tấn Vương và vương phi ngủ cùng nhau, sáng sớm hôm nay thức dậy lại không thấy vương phi bên cạnh, trong lòng Tấn Vương sinh nghi. Sau đó không lâu phát hiện vương phi tư thông với người khác, trong cơn tức giận đã rút kiếm gϊếŧ chết vương phi và nam nhân kia."

Sở Thanh Hoàng: "..."

Tối hôm qua Hồng thượng thư bị bắt giam như bị chém đi mất một cánh tay đắc lực, sáng nay phát hiện bị đội nón xanh, ngắn ngủi một đêm liền xảy ra hai biến cố thật lớn, không biết có phải trái tim Tấn Vương đã chịu kí©h thí©ɧ lớn hay không.

"Bổn cung đã biết." Sở Thanh Hoàng liếc nhìn gói thuốc trong tay nàng, "Đi sắc thuốc sao?"

"Đúng vậy." Minh Nguyệt gật đầu, "Thuốc điện hạ lấy về lúc trước còn hai gói, gói này uống xong còn lại một gói uống buổi tối, ngày mai còn tiếp tục uống thuốc không?"

Sở Thanh Hoàng nói: "Còn, đêm nay bổn cung tiếp tục đến Thái Y Viện lấy thuốc."

"Dạ."

Minh Nguyệt cáo lui rời đi.

Sở Thanh Hoàng đi đến bên ngoài phủ trưởng công chúa, vừa đi vừa hỏi: "Là ngươi làm sao?"

"Tấn Vương phi là nữ nhi của Trấn Bắc vương, nàng ta và Sở Thiên Dận là cá mè một lứa." Phù Thương nói, "Sở Thiên Dận gϊếŧ chết vương phi của mình, Trấn Bắc vương sẽ không bỏ qua cho hắn."

Sở Thiên Dận muốn khiến cho Sở Thanh Hoàng bị ám sát ở Ôn gia để giá họa cho Ôn Hành Vân, nhất tiễn song điêu. Vậy Phù Thương liền trả lại cho hắn thủ đoạn nhất tiễn song điêu.

Sở Thiên Dận chẳng những sẽ trở thành trò cười trong hoàng thành, bị Hoàng đế vấn tội, còn sẽ bị Trấn Bắc vương trở mặt thành thù. Từ đây sẽ mất đi chỗ dựa là nhạc phụ Trấn Bắc vương chưởng binh quyền.

Sở Thanh Hoàng liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đầu óc ngươi cũng không ngốc."

Mượn đao gϊếŧ người, trở mặt thành thù.

Chuyện nội bộ phát sinh ở Tấn Vương phủ sẽ trở thành nỗi gièm pha lan rộng, mặc kệ là chuyện tư thông cùng người khác hay gϊếŧ vợ, cũng đều không liên quan đến người khác.

Đặt người vào chỗ chết, lại không để lại chứng cứ.

Chiêu không đánh mà thắng này xác thực lợi hại.

Phù Thương trầm mặc không nói.

Sở Thanh Hoàng không muốn nghĩ đến sự tình ở Tấn Vương phủ, mặc dù hiện tại Sở Thiên Dận đã mất khống chế, trong vương phủ như một mảnh khói mù bao phủ, trước mắt cũng không liên quan đến chuyện của nàng.

Đến ngoài cửa lớn Hồng gia, cấm vệ quân canh giữ ngoài phủ đệ Hồng gia hành lễ với nàng. Sở Thanh Hoàng bước vào trong, thấy một nhà giả trẻ Hồng gia bị gông cùm xiềng xích, nàng nhàn nhạt nói: "Áp giải Hồng thượng thư lên cùng với những ngân lượng dơ dáy, theo bổn cung tiến cung diện thánh."

"Rõ!"

Sở Thanh Hoàng xoay người lên ngựa, mấy trăm cấm vệ quân nâng theo từng rương vàng bạc nặng trĩu, mênh mông cuồn cuộn đi hướng về phía hoàng cung.

Không khí thượng triều hôm nay thực sự áp lực, đại điện tràn ngập hơi thở làm người bất an.

Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn xuống biểu tình khác nhau của các đại thần, lạnh lùng cười: "Truyền trưởng công chúa!"

Thái giám cao giọng hô to: "Truyền trưởng công chúa điện hạ!"

Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn, Sở Thanh Hoàng một thân váy dài đỏ sậm bước chân trầm ổn đi vào, dáng người nhỏ dài như liễu, mặt mày tự phụ lạnh nhạt. Quanh thân thiếu nữ năm ấy mười lăm tuổi lại đổ xuống khí thế uy áp khiến lòng người giật mình, trong ấn tượng của bọn họ về Sở Thanh Hoàng ngày xưa dường như có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cấm vệ quân đi phía sau nàng nâng từng rương gỗ bước vào.

Quần thần trầm mặc mà nhìn, có người kinh ngạc, có người khϊếp sợ, có người bất an.

Những thứ này đều là lôi ra từ phủ thượng thư sao?

"Đây đều là gia sản tham ô mà tối qua bổn cung đến phủ thượng thư xét nhà." Ánh mắt Sở Thanh Hoàng quét xung quanh, âm thanh lạnh nhạt vô tình, "Các vị đại nhân có thể xem cho kỹ, xem bổn cung có vu oan cho hắn không."

Hồng thượng thư quỳ gối trong đại điện, sắc mặt trắng bệch suy nhược, trong ánh mắt không còn điểm sáng rọi.

"Tiêu chuẩn bổng lộc của quan viên nhị phẩm bổn triều mỗi năm là 400 lượng, hơn nữa nếu có chiến tích công lao được khen ngợi, quân vương thêm vào ban thưởng... Tóm lại mà nói, Hồng thượng thư mỗi năm có thể lãnh bạc hẳn là không thể vượt quá một ngàn lượng." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt, rõ ràng trật tự, "Nhưng những thứ trong rương này ngoại trừ ngọc khí, tơ lụa, tranh chữ tạm thời không tính đến những đồ vật có giá trị, chỉ tính đến vàng bạc thôi đã nhiều hơn 70 vạn lượng, còn nhiều hơn thuế bạc một huyện của Tây Tề. Các vị đại nhân muốn cầu tình thay cho Hồng thượng thư hay muốn kêu oan cho hắn, thì trước hết có thể giải thích lai lịch của đống ngân lượng kếch xù này."

Văn võ bá quan im như ve sầu mùa đông, không ai dám ngay lúc này thay Hồng thượng thư cầu tình.

Mặc dù trong lòng rất nhiêu người oán hận Sở Thanh Hoàng thấu xương, cũng có người đang run bần bật, nhưng đối mặt với chứng cứ xác thực, dù lý do "vu oan giá họa" cũng không có biện pháp nào nói ra.

Nếu nói một quyển sổ sách có thể vu oan giá họa, một phong thư từ có thể vu oan giá họa, nhưng nhiều bạc như vậy, vàng bạc ngọc khí chất đầy từng rương, đồ cổ tranh chữ đều là từ Hồng gia được lục soạt mà ra, sao có thể là giá họa?

Ai có bản lĩnh lớn như vậy, thần không biết quỷ không hay mà đem nhiều đồ vật như vậy nhét vào Hồng gia?

"Hồng Thừa Hải." Ngữ điệu Hoàng đế lạnh băng trầm nộ, "Ngươi còn có lời nào để nói không?"

"Thần... Tội, tội thần... Không lời nào để nói, cầu... Cầu xin Hoàng thượng..."

"Nếu không lời nào để nói, thì không cần cầu xin trẫm." Mặt mày Hoàng đế bao phủ sát khí, "Người đâu! Áp giáo một nhà Hồng thượng thư vào địa lao, sau khi tra hỏi lập tức trảm!"

Trước mắt Hồng thượng thư tối sầm, thân thể xụi lơ không có sức phản kháng bị kéo đi ra ngoài, cũng không còn sức lực xin tha.

Đại điện tĩnh mịch yên tĩnh lại.

"80 vạn lượng." Hoàng đế cười lạnh, "Quả thực là làm trẫm mở rộng tầm mắt."

Quần thần quỳ xuống hô to: "Hoàng thượng thánh minh!"

Hoàng đế hít một hơi thật sâu, khống chế lại cảm xúc chính mình, lạnh lùng nói: "Trẫm giao cho Thanh Hoàng quyền lực toàn quyền xét xử quan lại tham ô. Kế tiếp mặc kệ là tra xét đến ai, những người khác không được cản trở, nếu không ấn theo sẽ cùng xử tội!"

Quan viên cả kinh, trong lòng càng thêm bất an.

"Tam hoàng tử đâu?" Ánh mắt Hoàng đế nhìn một vòng trong mấy vị hoàng tử, không nhìn thấy Sở Thiên Dận, "Hắn hôm nay không tới thượng triều sao?"

"Hồi bẩm Hoàng thượng." Thái giám bên cạnh xoay người, đè thấp âm thanh, "Tấn Vương phủ xảy ra chuyện..."

Hoàng đế thấy hắn nói chuyện ấp úng, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"

Chẳng lẽ là chuyện Hồng thượng thư tham ô mà sợ đến mức không dám tới?

"Tấn Vương... Tấn Vương gϊếŧ chết vương phi rồi."

Cái gì?

Sắc mặt Hoàng đế đột biến, kinh giận đan xen: "Đây là có chuyện gì?"

Quần thần lộp bộp một chút, bất an mà ngẩng đầu nhìn phía về Hoàng thượng, đây là làm sao vậy? Trần công công đã nói chuyện gì mà khiến Hoàng đế kinh sợ như vậy?

"Sáng sớm hôm nay nhi thần thức dậy, đại khái cũng nghe được một chút." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Buổi sáng sau khi Tấn Vương thức dậy đã phát hiện vương phi làm chuyện không nên làm. Trong cơn giận dữ thất thủ đã gϊếŧ vương phi, nhi thần vì có việc quan trọng trong người, nên còn chưa hỏi rốt cuộc là chuyện như thế nào."

Lời vừa nói ra, cả triều văn võ kinh hãi.

Tấn Vương gϊếŧ chết vương phi?

Vương phi Tề thị chính là nữ nhi của Trấn Bắc vương!