Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chúa Bá Đạo Tuyệt Sắc: Ám Vệ Ngày Nào Cũng Muốn Phạm Thượng

Chương 51: Quỳ nửa canh giờ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa canh giờ sau, Phù Thương trở lại phủ công chúa.

Hắn đi đến phía trước cửa sổ trú một lát, thấy tẩm điện không có động tĩnh gì, động tác hắn cực kỳ nhẹ nhàng kéo cửa sổ, yên lặng như trận gió lắc mình đi vào, đang muốn trở lại lên giường ngủ, lại bỗng nhiên nghe được âm thanh dò hỏi thanh lãnh: "Đêm hôm khuya khoắt, đi đâu vậy?"

Thân thể Phù Thương cứng đờ, sau đó trong nháy mắt lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ đáng chết."

Chớp mắt không khí yên tĩnh lại.

Sở Thanh Hoàng chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, phân phó nói: "Cầm đèn."

Phù Thương đứng dậy châm lửa cho chiếc đèn, sau đó xoay người lại quỳ xuống.

Sở Thanh Hoàng dựa vào mép giường, mặt mày lạnh nhạt như tuyết: "Hơn nửa đêm không ngủ, ngươi đi đâu?"

Phù Thương trầm mặc một lát: "Thuộc hạ đáng chết."

"Ngươi cũng biết tính tình của bổn cung." Sở Thanh Hoàng nhíu mày, "Ta không có nhiều nhẫn nại để lặp đi lặp lại một câu hỏi như vậy."

Phù Thương nhấp môi trả lời: "Thuộc hạ đến Tấn Vương phủ."

Phong hào của tam hoàng tử Sở Thiên Dận là Tấn Vương.

Sở Thanh Hoàng hỏi: "Đến Tấn Vương phủ làm gì?"

"... Làm một chuyện." Phù Thương cúi đầu nói, "Thuộc hạ chưa được chủ tử cho phép, tự tiện rời khỏi bên người chủ tử, còn dĩ hạ phạm thượng mạo phạm chủ tử, thuộc hạ đáng chết."

Sở Thanh Hoàng nhìn thái độ cung kính dịu ngoan này của hắn, chỉ hơi hơi trầm ngâm một lát, đại khái cũng đoán ra hắn đến đó làm cái gì.

Là ảnh vệ bên cạnh nàng, hành động đêm nay tự tiện rời đi của hắn là thất trách, nhưng mà hành vi dám can đảm điểm huyệt ngủ cho nàng lại có thể nói là đại nghịch bất đạo, ấn theo quy củ đủ để trị tội chết.

Có điều hắn vừa mới thoát khỏi ải khổ chưa được mấy ngày, tự nhiên Sở Thanh Hoàng sẽ không dùng những đại hình tàn khốc của Ám Các để trừng phạt hắn, nàng chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu không muốn ngủ thì quỳ ở đây đi."

Nói xong, nàng lại nằm xuống trên giường một lần nữa.

Phù Thương ngước mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó rũ con ngươi xuống, bóng dáng trầm mặc an tĩnh mà quỳ, ngay cả âm thanh hơi thở tựa hồ cũng nhẹ nhàng, thoạt nhìn thuần phục lại ngoan ngoãn, hoàn toàn mất đi vẻ tàn khốc hung ác khi gϊếŧ người.

Điện hạ so với trước kia thật sự ôn nhu nhiều rồi, hắn thầm nghĩ trong lòng.

Đêm nay hắn phạm sai lầm lớn đến như vậy, vậy mà chỉ bị phạt quỳ? Nếu là lúc trước, không đánh hắn đến tróc da tróc thịt cũng là đánh đến hơi thở thoi thóp thì trừng phạt sẽ không dừng lại.

Hả?

Mặt mày Sở Thanh Hoàng khẽ nhúc nhích, ôn nhu?

Đã bị phạt quỳ lại còn cảm thấy nàng ôn nhu?

Có lẽ vậy, nghĩ đến những ngày tháng trước kia hắn quá bi thảm, Sở Thanh Hoàng tỏ vẻ có thể lý giải được suy nghĩ của hắn, chỉ là nàng cảm giác có chút không đành lòng khi để hắn quỳ như vậy.

Vì thế Sở Thanh Hoàng cũng không làm khó xử bản thân, rất nhanh đã nghe theo bản năng: "Quỳ nửa canh giờ, tự ngươi tính thời gian."

"Dạ."

Ngọn đèn dầu trong nội điện loe lói, ánh sáng có chút tối tăm, quỳ nửa canh giờ đối với ảnh vệ mà nói cũng không có gì gian nan, cùng với việc ngày thường ẩn mình vào một góc không khác gì nhau.

Phù Thương ghi nhớ mệnh lệnh, âm thầm tính toán thời gian.

Sau nửa canh giờ, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Thanh Hoàng, trưởng công chúa điện hạ nhắm hai mắt như đã ngủ rồi, khi ngủ điện hạ càng thêm minh diễm động lòng người, da thịt trắng sứ hoàn mỹ, cảm giác như nhéo một cái, giọt nước trong suốt sẽ chảy ra.

Lông mi vừa dài vừa đẹp, lại có một chút lạnh nhạt.

Phù Thương đứng dậy đi rửa mặt, vệ sinh sạch sẽ từ đầu đến chân, một lần nữa thay bộ y phục đen sạch sẽ. Hắn trở lại trong tẩm điện, đứng ở trước sập chần chờ một lát, suy nghĩ là nên ngủ trên sập hay là vẫn ngủ trên giường của điện hạ.

Rất nhanh hắn đã quyết định.

Phù Thương lặng yên không một tiếng động đi vào nội điện, thân mình nhẹ như tơ liễu, tay chân nhẹ nhàng mà nằm xuống bên cạnh Sở Thanh Hoàng.

Vẫn như cũ là gác đôi tay trên bụng, tư thế ngủ ngoan ngoãn tiêu chuẩn, chỉ là ngủ vẫn không được mà tự động xê dịch lại chỗ ấm áp.

Vây quanh eo nhỏ, hơi thở quen thuộc làm hắn an tâm, Phù Thương rất mau đã rơi vào giấc ngủ.

Sở Thanh Hoàng mở mắt ra, nhìn thoáng qua tay hắn, rất nhanh lại làm như không có việc gì mà nhắm mắt lại.

Nàng không biết đêm nay cụ thể hắn đi làm cái gì, cũng không hao tâm tốn sức ép hỏi hắn. Có điều nàng biết Phù Thương đi đến Tấn Vương phủ đối với Sở Thiên Dận mà nói không có chuyện tốt gì, mà chính là Phù Thương muốn tìm tòi nguyên nhân hôm nay nàng ở Ôn gia gặp thích khách.

Gia hỏa này là đi báo thù.

Một đêm qua nhanh thực sự.

Bận rộng nửa đêm trước đã đi qua, thời gian nửa đêm sau lại càng ngắn, bởi vì giờ Dần thì cửa cung đã mở, các đại thần đã bắt đầu lục tục đi thượng triều.

Sở Thanh Hoàng cũng chỉ ngủ được không đến hai canh giờ.

Hồng gia còn bị tạm giam, chứng cứ phạm tội cần phải đệ trình lên, rất nhiều chuyện còn phải xử lý, nàng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy.

Đứng dậy rửa mặt, Phù Thương rũ mi rũ mắt hầu hạ nàng thay quần áo, khoảnh khắc hai người bước ra Đông Thượng Các, bên ngoài truyền đến tin tức, Tấn Vương phủ xảy ra chuyện!
« Chương TrướcChương Tiếp »