Chương 50: Thành sự do người

Sở Thiên Dận từ tướng phủ rời đi, khi trở về vương phủ cũng đã nửa đêm.

Vương phi Tề thị chưa đi ngủ, thấy vẻ mặt hắn tối tăm, ôn nhu mở miệng: "Điện hạ đừng quá tức giận mà làm hại thân thể. Việc đã đến nước này, chúng ta hẳn là nên ngẫm lại phải làm thế nào."

Sở Thiên Dận đi đến nội điện ngồi xuống, trầm mặc không nói lời nào.

Tề thị rót cho hắn ly trà nóng, ôn nhu nói: "Sự tồn tại của Sở Thanh Hoàng đối với chúng ta mà nói chính là biến số, trước mắt nếu muốn yên ổn tranh đoạt vị trí kia, Sở Thanh Hoàng nhất định phải chết."

Sở Thiên Dận ngước mắt nhìn nàng: "Nàng có biện pháp gì?"

"Biện pháp kỳ thật thì có rất nhiều." Tề thị cười cười, "Tháng tư hàng năm, các quý nữ đế đô đều sẽ tổ chức hội thơ khúc thuỷ lưu thương ở ngoại ô, rất nhiều công tử thế gia sẽ đến xem náo nhiệt, nhiều người hỗn độn, là thời cơ tốt để xuống tay."

Sở Thiên Dận lắc đầu: "Sở Thanh Hoàng võ công lợi hại, bên cạnh nàng ta còn có cao thủ ảnh vệ bảo vệ, làm sao dễ ra tay như vậy?"

"Sự thành do người." Tề thị điềm đạm cười, "Sở Thanh Hoàng tính tình thô bạo, không có đầu óc, tới lúc đó chúng ta tìm thời cơ thỏa đáng, an bài một nha hoàn chết thay cùng ảnh vệ bên cạnh nàng ta phát sinh quan hệ. Sở Thanh Hoàng sau khi nhìn thấy chắc chắn sẽ giận tím mặt... Ảnh vệ võ công cao cường, người khác không cách nào thắng được, nhưng nếu là Sở Thanh Hoàng tự mình động thủ, ảnh vệ đó tuyệt đối không có đường sống."

Sở Thiên Dận nghe vậy trầm tư một lát, chậm rãi gật đầu: "Biện pháp này cũng có lý, nhưng cần phải bảo đảm tuyệt đối không có sai lầm."

"Ngày trước hội thơ lưu thương, điện hạ có thể an bài vài người làm nội ứng." Tề thị nói, "Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần có thể làm ra cơ hội khiến cho Sở Thanh Hoàng sinh ra hiểu lầm, sẽ không lo không trừ khử được ảnh vệ đó."

Chỉ cần ảnh vệ bên người nàng biến mất, thì với một Sở Thanh Hoàng bạo ngược xúc động thành tính kia, sớm muộn gì hẳn cũng phải chết mà không thể nghi ngờ.

Sở Thiên Dận hiển nhiên cảm thấy Tề thị nói rất có lý, trong đầu đã phác họa ra được hình ảnh tốt đẹp sau khi thực thi kế hoạch, tâm tình rốt cuộc cũng thoáng bình phục lại một ít.

Trước mắt hắn chỉ là tổn thất một Hộ Bộ thượng thư, tuy rằng đau lòng tiếc của. Nhưng chỉ cần có thể diệt trừ được Sở Thanh Hoàng, thì liền có thể xem như nuốt được cục tức này.

Có Thái hậu và phủ thừa tướng ở đây, hắn vẫn sẽ không bị hạ uy phong xuống trong giữa chúng hoàng tử. Tổn thất hôm nay, về sau từ từ lại trù tính.

Có điều, nội ứng?

Sở Thiên Dận trầm mi suy nghĩ một lát: "Tề Lăng ở phủ trưởng công chúa không phải thứ huynh của nàng sao? Nàng có thể bảo hắn hỗ trợ."

Tề thị nghe đến tên Tề Lăng, trong nháy mắt trên mặt hiện lên chán ghét: "Hắn chỉ là con vợ lẽ ti tiện, có thể hỗ trợ cái gì? Vương gia cũng biết ta và hắn xưa nay không lui tới, cũng đừng làm thϊếp khó xử."

Sở Thiên Dận hơi ngạc nhiên: "Nàng tức giận sao?"

Tề thị lắc đầu: "Thϊếp thân không có tức giận vương gia."

"Không sao, nàng không muốn cùng hắn lui tới, bổn vương không miễn cưỡng." Sở Thiên Dận ôn nhu cười, "Dù sao người có thể lợi dụng cũng rất nhiều, không cần nghĩ đến hắn."

Tề thị nhoẻn miệng cười, kính cẩn nói theo: "Thϊếp thân cùng điện hạ là quan hệ phu thê, tất nhiên mọi chuyện đều vì điện hạ mà suy xét chu toàn. Chỉ là Tề Lăng thực sự không đáng nhắc đến, chẳng những xuất thân đê tiện, hiện giờ càng là lấy sắc thờ người, quả là mất hết thể diện của nam nhân. Thϊếp thân không muốn cùng hắn lui tới, cũng là vì nghĩ cho thanh danh của vương gia."

Nàng nói câu này nhẹ nhàng tinh tế và đàng hoàng, giống như sớm đã quên Tề Lăng bị bắt vào phủ trưởng công chúa là chủ ý của ai.

Sở Thiên Dận ừ một tiếng: "Chờ ngày sau bổn vương đăng cơ, nàng chính là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, bổn vương cũng không muốn nàng cùng người ti tiện bị liên lụy quá nhiều."

Tề thị nhấp môi cười, trong lòng cũng khát khao một ngày kia sẽ đến, trên mặt không khỏi càng thêm ôn nhu hiền huệ: "Không còn sớm nữa, thϊếp thân hầu hạ điện hạ thay quần áo đi ngủ."

Bóng đêm dày đặc, bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư.

Sở Thiên Dận nằm ở trên giường có chút không ngủ được.

Tuy tâm tình đã thoáng bình phục một chút, nhưng nghĩ đến đêm nay Hồng gia bị xét nhà, những rương vàng bạc đó bạch bạch từ trong tay bay ra ngoài, hắn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lập tức băm vằm Sở Thanh Hoàng thành nhiều khúc mới có thể tiêu tan oán hận trong lòng hắn.

Quay đầu nhìn Tề thị bên cạnh, ánh mắt Sở Thiên Dận âm trầm khó dò, Tề thị lớn lên không tính là tuyệt sắc, miễn cưỡng có thể nói chỉ là thanh lệ dễ nhìn mà thôi.

Đều nói cưới phải cưới vợ hiền, dung mạo Tề thị bất quá cũng chỉ so với mấy phòng thị thϊếp của hắn, tính tình Tề thị cũng không coi là hiền huệ, có vài phần thông minh, ngẫu nhiên cũng có thể giúp hắn bày mưu tính kế, quan trọng nhất chính là gia thế không tồi.

Phụ thân nàng là Trấn Bắc vương, tay cầm binh quyền, trấn thủ một phương. Lúc trước hôn sự này của hắn vẫn là do Thái hậu tác hợp, vì chính là để hắn có được lợi ích về thế lực. Nhưng trong lòng Sở Thiên Dận lại hiểu rõ, phụ hoàng hắn một lòng muốn thu hồi binh quyền. Trấn Bắc vương là tâm phúc hoạ lớn của Hoàng đế, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ.

Huống hồ bản thân Sở Thiên Dận cũng không thích nữ tử thông minh quá mức.

Cho nên hắn tính ngày sau đăng cơ vi đế, Tề thị cũng không có khả năng là Hoàng hậu.

Sở Thiên Dận suy nghĩ một hồi, một trận buồn ngủ ập đến, bất tri bất giác liền rơi vào giấc ngủ, một giấc ngủ này ngủ đến sâu trầm.