Chương 5: Công chúa kỳ lạ

Khi Cẩm Lan đang gỡ trang sức trên tóc nàng xuống, Sở Thanh Hoàng yên tĩnh ngồi trước gương soi khắc hình lăng hoa, nhìn trong gương, dung nhan diễm lệ của thiếu nữ vẫn chưa thoát ra khỏi tính tình trẻ con.

Hiển nhiên đây là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, chỉ là có chút thong thả, có chút bướng bỉnh.

Thiếu nữ mười lăm tuổi, nhưng dung mạo so với tuổi tác thực tế vẫn còn non nớt, giống bộ dáng chỉ vừa mười ba mười bốn tuổi, dáng dấp da dẻ trắng nuột nà, khuôn mặt nhỏ tinh xảo quý khí, đôi mắt trong sáng thanh triệt, phía đuôi mắt dài nhọn toát ra ánh sáng thanh lãnh mê người... Bất quá ánh sáng như vậy hẳn là thuộc về Sở Thanh Hoàng của hiện tại, nếu là nguyên chủ trước kia, ánh sáng từ đôi mắt lại càng là thô bạo vô tình.

Như cặp mắt họa mi lãnh đạm như băng tuyết, da thịt mịn màng trắng nõn vô cùng, đặc biệt một đôi môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ, màu sắc no đủ nhuận nhã, vành môi xinh đẹp.

Vị Hộ quốc công chúa của Tây Tề này, được coi tuyệt đối như tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Thân phận lại vô cùng tôn quý.

Dù tôn quý, nhưng tiểu công chúa này cũng thật kỳ lạ, rõ ràng có thiên phú võ công dị bẩm, có thể gọi là kỳ tài, lại cố tình si mê nam sắc, tuổi còn nhỏ đã nạp người vào hậu viện tràn đầy, vì coi trọng Phượng Cẩn Chi mà xin Hoàng thượng tứ hôn, hoàn toàn không màng đến tôn nghiêm của một nam tử con vợ cả Phượng gia.

Như vậy còn chưa đáng nói.

Công tử nhà ai ở đế đô lớn lên xinh đẹp tuấn tú một chút, đều bị nàng cưỡng ép vào phủ làm thị quân, hành vi này có thể nói gây kinh hãi thế tục.

Hiện tại phủ công chúa đã có một phò mã và bốn thị quân.

Hành vi cử chỉ như vậy hiển nhiên ở trong cung không được phép, thâm cung nội uyển của phi tần Hoàng đế không cho phép nam tử bên ngoài bước vào.

Vì thế Sở Thanh Hoàng liền thỉnh cầu phụ hoàng nàng ban toà phủ đệ cho nàng dọn ra khỏi cung, cũng chỉ có mình nàng là công chúa chưa xuất giá duy nhất có phủ đệ, quang minh chính đại mà hưởng thụ đãi ngộ tam phu bốn quân của công chúa, dù tuổi còn nhỏ nhưng lại phát huy những chuyện kinh thiên động địa vô cùng nhuần nhuyễn.

Phong hào Hộ quốc công chúa được Hoàng đế ban tặng chính là vào năm mười bốn tuổi dọn ra khỏi hoàng cung.

Mặt mày Sở Thanh Hoàng âm trầm.

Nguyên chủ là hoa si không phải giả, bất quá Phượng Cẩn Chi cũng không phải thứ gì tốt, lợi dụng Sở Thanh Hoàng tuổi còn nhỏ ngu xuẩn vô tri mà khống chế nàng, xưa nay thích dùng lời nói đi trào phúng hoàng quyền, bởi vậy ngược lại càng làm Sở Thanh Hoàng cảm thấy hắn không giống người thường, không cúi đầu trước quyền quý, là một đấng nam nhi tốt đi đầu khai thiên lập địa.

Hơn nữa, Phượng Cẩn Chi còn là người đọc sách, tâm tư thâm sâu, giỏi ăn nói, am hiểu sâu rộng, xoay khiến Sở Thanh Hoàng đắn đo đến gắt gao, dăm ba câu nói có thể làm cho Sở Thanh Hoàng sinh ra áy náy, cảm thấy nàng không màng đến ý nguyện của hắn mà thỉnh cầu Hoàng đế tứ hôn chính là hủy hoại con đường làm quan của hắn.

Sở Thanh Hoàng không có đầu óc, càng áy náy lại càng muốn bồi thường, thái độ của Phượng Cẩn Chi càng không tốt, nàng liền cảm thấy hắn là bị ủy khuất gây ra.

Dù hung ác tàn bạo so với những người khác, nhưng Sở Thanh Hoàng ở trước mặt Phượng Cẩn Chi quả thực chính là con thỏ ngoan ngoãn yếu đuối.

Vì thế, Phượng Cẩn Chi ở phủ công chúa càng ngày càng ương ngạnh, căn bản không đem Sở Thanh Hoàng bỏ vào trong mắt, Sở Thanh Hoàng cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào đến trước mặt Hoàng đế cáo trạng, nỗ lực để lấy lòng Phượng Cẩn Chi.

Thật không hiểu vị Hoàng đế kia và Đoan phi sao lại giáo dưỡng ra một nữ nhi như thế này.

Cũng may vì Sở Thanh Hoàng vẫn còn nhỏ tuổi, tuy phò mã và thị quân đầy đủ, nhưng đến nay vẫn chưa phát sinh cái gọi là quan hệ hay viên phòng gì, đến nỗi mới vừa rồi chuyện hạ thuốc theo như lời Phượng Cẩn Chi vừa nói...

Ai là người đã hạ thuốc trên người Phù Thương, chỉ sợ còn phải tra một chút.

Sở Thanh Hoàng nghiêng đầu, nhìn thân hình trâm mặc của thiếu niên đang quỳ gối trong góc, hắn lặng yên không một tiếng động như đem chính mình ẩn thân.

"Phù Thương."

Thân mình thiếu niên hạ thấp, quỳ sát đất cúi đầu, âm thanh cung kính mà nhạt nhẽo: "Có thuộc hạ."

"Đem tin tức lộ ra ngoài đi, nói Phượng Cẩn Chi ở phủ công chúa bị trách đánh, trước mắt hơi thở đã thoi thóp." Sở Thanh Hoàng nói, "Cần phải làm cho cả triều thần văn võ đều biết."

"Tuân lệnh."

"Ngày mai ngươi tự mình đến Ám Các một chuyến, chọn mấy ảnh vệ mang đến phủ công chúa."

"Tuân lệnh."

Phù Thương lãnh mệnh rời đi.

Sở Thanh Hoàng ngồi một mình, như chằm chằm về hướng hắn rời đi như đang suy nghĩ gì.

Tây Tề là từ sau khi Hoàng đế tự mình chấp chính, mới lập ra Ám Các bồi dưỡng ảnh vệ, mục đích là vì tập trung hoàng quyền, cũng là vì đối phó với quốc gia mạnh nhất thiên hạ Đông Lăng, cũng muốn nhanh chóng ổn định binh lực và quốc lực của mình.

Sở dĩ Hoàng đế sủng ái Sở Thanh Hoàng đến mức vô độ, ngoại trừ lý do gia tộc mẫu phi nàng năm đó có công nâng đỡ đế vương ra, thì cũng là vì nhìn trúng võ công thiên phú của Sở Thanh Hoàng, muốn sau này có một ngày nàng có thể lãnh binh hộ quốc, làm cho Tây Tề có thể hùng mạnh sánh cùng Đông Lăng. Nhưng Sở Thanh Hoàng tuy có võ công cao cường, nhưng chỉ số thông minh thì ngược lại hoàn toàn, hơn nữa hành vi càng ngày càng không kiêng nể gì, mới dẫn đến kết cục rơi xuống thất sủng, bị tính kế đến chết.

Thời gian thành lập Ám Các không lâu, bên trong còn tồn tại rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng, một khi ảnh vệ phản bội, cả hoàng tộc nhất định sẽ lâm vào cảnh tai họa ngập đầu.

Mà Sở Thanh Hoàng của hiện tại phải làm chuyện thứ nhất chính là chấp chưởng Ám Các, phải khiến cho toán bộ ảnh vệ chỉ nghe theo lời nàng, chỉ tận trung với một người là nàng.