Chương 49: Nên có bộ dạng của thị quân

Trên dưới Hồng gia tạm thời bị áp giải.

Sau khi biết được cửa cung đã bị phong tỏa, Sở Thanh Hoàng từ bỏ ý định tiến cung, sai người mời sai dịch và đại lý tự khanh ở Đại Lý Tự đến, mượn còng tay xiềng chân của bọn họ, rồi lệnh cho cấm vệ quân xích chặt một nhà già trẻ Hồng gia, tạm thời trông giữ ở trong nhà.

3000 cấm vệ quân vây quanh phủ đệ Hồng gia kín không kẽ hở, đến một con muỗi đều đừng mơ thoát ra ngoài được.

Vì phòng ngừa có người không biết sống chết muốn đến gϊếŧ người diệt khẩu, Sở Thanh Hoàng lệnh cho bốn người là Phù Phong, Phù Vân, Phù Ảnh và Phù Vi canh giữ ở nơi này, mặc kệ là muốn cứu người hay muốn diệt khẩu, đều lập tức gϊếŧ không tha.

Bận việc đến nửa đêm, Sở Thanh Hoàng rốt cuộc cũng dẫn theo Phù Thương trở về phủ công chúa.

Cẩm Lan và Minh Nguyệt chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm cùng với một chén thuốc đen tuyền đem đến: "Thuốc này nửa canh giờ trước đã sắc rồi, vẫn luôn để trong bếp lò giữ nhiệt cho ấm, hiện tại vừa lúc có thể uống."

Phù Thương không nói gì, trầm mặc bưng chén thuốc lên uống sạch.

Sở Thanh Hoàng vừa muốn dùng bữa, Ôn Trạm bên ngoài đến cầu kiến.

"Vào đi."

Ôn Trạm vào tới, cung kính hành lễ: "Tham kiến điện hạ."

"Chuyện gì?"

"Cũng không phải chuyện đặc biệt gì, chỉ là muốn cảm tạ một chút vì điện hạ hôm nay đã bảo vệ ta." Ôn Trạm rũ mi, ngữ khí ôn nhuận khiêm nhường, "Thuận tiện muốn cùng điện hạ nói mấy câu."

"Nhiệm vụ chủ yếu hiện tại của ngươi chính là chuẩn bị thật tốt, để tham gia kỳ thi mùa thu." Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt nói, "Đừng nên nghĩ tới bất cứ sự tình gì không nên."

Ôn Trạm hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cong khóe miệng: "Ban ngày điện hạ còn là anh hùng vì lam nhan giận dữ, buổi tối lại lạnh lùng như thế, có phải có chút không thích hợp hay không?"

Sở Thanh Hoàng nhíu mày.

"Thần nếu là thị quân của điện hạ, nên có bộ dạng của thị quân." Hắn trầm giọng nói, "Nếu không tranh sủng, sao có thể gọi là thị quân?"

Sở Thanh Hoàng điềm đạm hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Tiểu nhân định tranh sủng." Ôn Trạm ho nhẹ một tiếng, "Trước tiên điện hạ có thể làm quen với tình huống này."

Sở Thanh Hoàng lần đầu tiên nghe được có người ở trước mặt nàng xưng tiểu nhân, biểu tình có chút khựng lại, ngay sau đó lạnh nhạt nói: "Bổn cung đêm nay có chút mệt mỏi, muốn tranh sủng thì đợi Hộ Bộ thượng thư nhận án tử rồi nói sau."

Ôn Trạm gật đầu dạ một tiếng, rất nhanh cáo lui rời đi.

Sở Thanh Hoàng nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, giữa mày hơi nhíu lại.

Có bộ dạng của thị quân?

Thị quân là có bộ dạng gì?

Nàng tưởng tượng đến hình ảnh một bầy thị quân có dung mạo đặc sắc vây quanh lại đây tranh sủng như tổ ong, biểu tình cổ quái, ngay sau đó lắc đầu ném hình ảnh quỷ dị này trong đầu đi, quay đầu nhìn Phù Thương liếc mắt một cái: "Đứng đó làm gì? Lại ăn cơm."

"Dạ."

Ăn khuya không thể ăn quá nhiều, Sở Thanh Hoàng và Phù Thương đều chỉ ăn một chén cháo trắng.

Sau khi dùng xong bữa tối đã đến giờ Tý (*), bất tri bất giác đã qua nửa đêm, Sở Thanh Hoàng đứng trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, trầm mặc mà nghĩ đến chuyện phủ Hộ Bộ thượng thư.

(*) Giờ Tý: tương ứng với khoảng thời gian từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau trong cách ghi 24 giờ mỗi ngày.

"Điện hạ, vào ngủ sớm một chút đi." Cẩm Lan đứng ở một bên mở miệng, "Sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm tiến cung."

Sở Thanh Hoàng ừ một tiếng, xoay người đi vào nội điện, đến nửa bên giường nằm xuống.

Vị Hoàng đế bệ hạ Tây Tề này từ khi còn bé đã bắt đầu đăng cơ, đã tạo thành thói quen dậy sớm thượng triều. Tuy khi tuổi nhỏ bị nhất tộc Lâm thị cầm giữ quyền to triều chính, nhưng hắn rốt cuộc cũng dựa vào lực ẩn nhẫn mà vặn ngã Nhϊếp Chính Vương Lâm thị, như ý nguyện đoạt lại quyền to, sau lại ngồi vững trên ngôi vị đế vương hơn hai mươi năm vẫn luôn sống liêm chính phi thường.

Chỉ là từ vài thập niên trước Tây Tề bắt đầu nội loạn, quốc lực thiếu thốn, lúc sau muốn khôi phục nguyên khí cường thịnh như năm đó hiển nhiên không dễ dàng gì.

Đặc biệt là thế cục thiên hạ hiện giờ thực sự vi diệu.

Đương kim đại lục đã từng có chín nước biến thành bảy nước như hiện giờ, gồm Đông Lăng, Đại Chu, Tây Tề, Bắc Cương, Thục Quốc, Thanh Quốc cùng với Viêm Quốc.

Trong đó Đông Lăng có quốc lực cường thịnh nhất, binh lực mạnh nhất. Sau khi thâu tóm Vũ Quốc và Nam Việt, ranh giới Đông Lăng cũng có diện tích rộng lớn nhất, những năm gần đây vẫn luôn duy trì vị trí cường thịnh đứng đầu, không người nào dám trêu chọc vào.

Đại Chu và Đông Lăng có một tầng quan hệ thân thích, còn Thục Quốc tự nguyện trở thành nước phụ thuộc Đông Lăng.

Thanh Quốc và Viêm Quốc là quốc gia có diện tích lãnh thổ nhỏ nhất, đều dựa vào cường quốc xung quanh để sinh tồn.

Hơn hai mươi năm trước, sau khi Đông Lăng liên tiếp khıêυ khí©h thâu tóm Nam Việt, đều khiến các quốc gia kinh sợ cùng cực. Đại Chu và Thục Quốc bắt đầu dẫn đầu cống nạp lễ vật cho Đông Lăng tỏ ý trung thành, sau đó tình cảnh của Tây Tề và Bắc Cương liền trở nên tương đối xấu hổ.

Nam Việt bị diệt quốc giáo huấn đến khắc cốt ghi tâm, ai cũng không dám thử nghiệm lấy thân đắc tội với Đông Lăng, càng lo lắng Đông Lăng lấy cớ xuất binh. Cho nên chỉ kiên cường mà kiên trì cho đến ba năm sau, liền học theo Đại Chu và Thục Quốc cùng nhau nương vào danh nghĩa chúc mừng sinh thần đế vương Đông Lăng mà bắt đầu tiến cống.

Nhưng mà một năm hai năm đều không nói gì mà trở thành thói quen tiến cống, trong vòng mấy năm đều liên tục cống nạp vàng bạc ngọc khí kếch xù cùng với lăng la tơ lụa thật sự là một gánh nặng không nhỏ. Mấy năm nay quốc khố liên tục thâm hụt, không có tiền liền không có biện pháp yên tâm luyện binh mua mã, ước muốn quân đội cường đại đã trở thành hy vọng xa vời.

Quân đội không mạnh, tự nhiên càng không dám chống lại cường quốc, như thế có thể thấy được áp lực của Hoàng đế lớn đến cỡ nào.

Đây cũng là nguyên nhân mà Sở Thanh Hoàng muốn từ phủ đệ của quyền thần kê biên tài sản.

Quốc khố thiếu ngân lượng, mà tham quan ở Tây Tề lại quá nhiều, đồng thời Hoàng đế không dám đắc tội với các đại gia tộc, chỉ có thể nương nhờ vào tay của nữ nhi Sở Thanh Hoàng này mà trừng trị tham quan, lấp đầy quốc khố. Dù sao Sở Thanh Hoàng từ nhỏ cũng có ác danh tràn bên ngoài, không sợ đắc tội với người.

Nhưng mà cho dù tâm tư đế vương thâm trầm thế nào, hắn cũng tuyệt đối không thể nghĩ đến, nữ nhi này của hắn đã không phải là nữ nhi trước kia, hắn lợi dụng Sở Thanh Hoàng, thì đồng thời cũng bị Sở Thanh Hoàng lợi dụng ngược lại.

...

Ban đêm, Phù Thương vẫn như cũ mà ôm eo Sở Thanh Hoàng đi vào giấc ngủ.

Chỉ là sau khi Sở Thanh Hoàng đã ngủ, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, trầm mặc không nói một câu mà nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên giơ tay phất một cái, một sợi chân khí phất qua huyệt ngủ của nàng.

Sở Thanh Hoàng càng ngủ sâu một chút.

Ánh mắt Phù Thương hơi đổi, tầm mắt dừng trên cổ tay nàng, nhẹ nhấp khoé môi, đầu ngón tay đáp vào mạch môn của nàng.

Mạch tượng vững vàng bình thường, không có dị thường.

Phù Thương thu tay lại, lặng yên không một tiếng động mà bước xuống giường. Sau khi mang giày đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo cửa sổ ra, thân mình chợt lóe, như quỷ mị bay đi ra ngoài, rất nhanh đã dung nhập vào đêm tối.