Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chúa Bá Đạo Tuyệt Sắc: Ám Vệ Ngày Nào Cũng Muốn Phạm Thượng

Chương 48: Hậu cung không được can chính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phượng tướng nói không sai.

Thời gian Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ cũng không dài, thậm chí không cần chờ đến buổi sáng ngày mai, đêm nay cũng đủ làm hắn cao hứng, vui vẻ mà trực tiếp bãi giá đến chỗ Đoan phi.

"Hoàng thượng tới sao?" Đoan phi đã tẩy trang, sau khi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, nghe được bẩm báo mà không khỏi kinh ngạc, "Đêm nay không phải hẳn là nên bãi giá đến chỗ Phượng quý phi sao?"

Cung nhân lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Đoan phi cũng không có thời gian hỏi nhiều, bởi vì nàng đã thấy Hoàng đế bệ hạ đi vào, vội vàng đứng dậy nghênh giá: "Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Mau đứng lên!" Vốn là Hoàng thượng sủng nàng, lúc này nhìn thấy nàng, cảm xúc vui vẻ càng bộc lộ ra ngoài, "Ái phi hai ngày này vất vả rồi."

Vất vả?

Đoan phi buồn bực, nàng vất vả cái gì?

Hoàng đế bệ hạ nhìn cung nhân quỳ đầy trên mặt đất, giơ tay vẫy vẫy: "Đều lui ra đi."

"Dạ."

Các cung nhân rũ mi rũ mắt lui ra ngoài.

Đoan phi chậm rãi đánh giá thần sắc Hoàng đế, khoé môi giơ lên nụ cười ôn nhu: "Thoạt nhìn như là có chuyện tốt phát sinh, Hoàng thượng cũng không phải đến chỗ thần thϊếp ăn uống, chi bằng cùng thần thϊếp chia sẻ?"

"Ái phi, nàng thật là đã sinh cho trẫm một nữ nhi tốt." Hoàng đế bệ hạ cười thở dài, "Nếu vị hoàng tử nào cũng có quyết đoán như Thanh Hoàng, trẫm làm sao có thể nhọc lòng chuyện trữ quân? Trực tiếp liền lập người đó làm trữ, thậm chí sau này không cần lo lắng bị ngoại thích khống chế. Nhưng nàng nhìn xem mấy hoàng tử đó, từng người đều trốn tránh trách nhiệm, thời khắc mấu chốt đều không có một ai dám xuất đầu lãnh nhiệm."

Đoan phi yên tĩnh lắng nghe, trên mặt trước sau mang theo ý cười ôn nhu, chờ đến khi Hoàng thượng không còn ý oán giận lắm, mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thanh Hoàng đã làm gì mà Hoàng thượng cao hứng như thế?"

"Thanh Hoàng xét nhà Hộ Bộ thượng thư." Hoàng thượng nói, "Chính là ngay trong đêm nay."

Đoan phi ngẩng ra, ngay sau đó vui sướиɠ không ngừng.

Thanh Hoàng vậy mà lại đến xét phủ đệ Hộ Bộ thượng thư nhanh như vậy? Quả thực nằm ngoài dự kiến.

Nữ nhi này quả nhiên là đáng tin cậy... Ít nhất là phong cách làm việc phi thường lưu loát, không sợ đắc tội người khác.

Trong lòng rõ ràng đã cười đến nở hoa, trên mặt, Đoan phi lại chậm rãi, thậm chí giữa mày nhăn lại, trong giọng nói gãi đúng chỗ ngứa mà toát ra một chút lo lắng: "Chuyện này... Có phải quá đột ngột hay không?"

Hoàng đế bệ hạ gật đầu: "Xác thực là đột ngột."

"Hộ Bộ thượng thư chính là quan lớn nhị phẩm, tay cầm quyền to tài chính Hộ Bộ, Thanh Hoàng làm như vậy thật sự không quá thỏa đáng." Đoan phi nhíu mày, "Không nói đến có thể khiến cho đại thần khác bất mãn hay không, chỉ là phủ thượng thư này bị xét dễ vậy sao, lỡ như sau khi xét không tìm đủ chứng cứ thì làm sao vậy giờ? Thanh Hoàng sẽ giải thích với quần thần thế nào? Thái hậu tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho..."

"Chuyện này nàng không cần lo lắng, Thanh Hoàng làm việc sẽ không xúc động tùy tiện như vậy." Hoàng thượng cắt ngang lời nàng nói, vỗ vỗ tay nàng trấn an, "Khẳng định là sẽ có chứng cứ, Hồng Thừa Hải mấy năm nay ỷ vào có Thái hậu chống lưng, vớt không ít nước luộc. Việc này nếu từ phía trẫm ra mặt, Thái hậu bên kia cũng không cách nào nói được. Lần này xem như Thanh Hoàng đã thay trẫm giải quyết được một vấn đề nan giải, cũng là lúc nên chèn ép một đảng của Phượng gia một chút."

Đoan phi nghe xong, chậm rãi gật đầu: "Có thể thay Hoàng thượng phân ưu giải nạn, Thanh Hoàng sẽ không chối từ, chỉ là Thái hậu chắc chắn sẽ biết..."

"Tính tình của Thanh Hoàng, Thái hậu dù biết cũng không còn cách nào." Hoàng thượng nói, "Sáng sớm ngày mai, kết cục của sự tình này đã định, dù là Thái hậu cũng không thể bao che."

Đoan phi cân nhắc lời hắn nói, đại khái có thể đoán ra cửa cung lúc này hẳn là đã bị phong tỏa, cho nên Hoàng thượng mới không lo lắng bị Thái hậu cản trở. Chờ đến sáng sớm ngày mai Thái hậu biết được sự tình, dù tức giận không vui thế nào cũng chỉ biết đối mặt mà không còn biện pháp nào khác.

Rốt cuộc trước đó cản trở luôn có tất nhiều lý do, nhưng lúc sau sự thật vô cùng xác thực, ai cũng không thể đối nghịch với luật pháp được.

Trong lòng an tâm một chút, ngữ khí Đoan phi nhẹ nhàng nói: "Nếu Hộ Bộ thượng thư bị trị tội, Hoàng thượng cảm thấy chỗ trống này hẳn nên để ai ngồi?"

Hoàng thượng hỏi lại: "Ái phi cảm thấy ai ngồi sẽ tương đối thích hợp?"

Đoan phi cười nói: "Hậu cung không được tham gia vào chính sự, thần thϊếp cũng không dám tùy tiện thay Hoàng thượng quyết định."

Hoàng thượng cũng nở nụ cười theo: "Ngày mai trẫm hỏi Thanh Hoàng một chút."

Hỏi Thanh Hoàng một chút?

Đoan phi áp xuống mừng thầm trong lòng, chậm rãi gật đầu: "Hoàng thượng cũng có thể hỏi ý kiến Thanh Hoàng, nhưng mọi chuyện cũng không cần phải nghe theo Thanh Hoàng, nó rốt cuộc cũng còn trẻ, luôn có thời điểm suy xét không chu toàn."

"Trong lòng trẫm hiểu rõ." Hoàng thượng nói, ôm lấy eo nàng, "Thời gian không cồn sớm, nên đi ngủ."

Đoan phi làm ra vẻ như hiểu lòng người, nói: "Không phải đêm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của quý phi tỷ tỷ sao?"

"Đêm nay không muốn đến chỗ Phượng quý phi." Ngữ khí Hoàng thượng lạnh nhạt xuống, "Hộ Bộ thượng thư là người một đảng của Phượng thị, bọn họ rõ ràng biết trẫm chán ghét nhất triều thần kéo bè kéo cánh, kết bè kết cánh, lại càng muốn phạm vào tối kỵ của trẫm."

Trong lòng Đoan phi trầm xuống.

Tuy rằng không xác định được lời này của Hoàng thượng có phải cố ý nói cho nàng nghe hay không, nhưng bốn chữ "kết bè kết cánh" này tội danh không nhỏ, dã tâm bừng bừng, đủ để cho bất kỳ kẻ nào sinh ra cảnh giác.

"Đêm nay cứ để cho bọn họ lăn lộn không yên đi." Hoàng thượng lạnh nhạt nói, "Sáng sớm ngày mai, chứng cứ vô cùng xác thực bày ra trước mặt, trẫm muốn nhìn xem, còn có ai dám vì Hồng gia cầu tình!"
« Chương TrướcChương Tiếp »