Chương 46: Anh hùng giận dữ vì hồng nhan

Nội thành hoàng lớn như vậy, một chút gió thổi cỏ lay trong cung đều có thể khiến người tìm mọi cách chú ý phỏng đoán, huống chi là chuyện lớn như quan viên bị xét nhà.

Trong một buổi tối, tin tức nhanh chóng lan truyền.

Phủ Phượng tướng, phủ thân vương, phủ công chúa cùng với các phủ đệ của mấy quyền thần đại thế gia đều không ngoại lệ mà trong vòng nửa canh giờ đã nhận được tin tức. Đang ăn cơm kinh hãi đến mức rớt đũa, đang đọc sách thiếu chút nữa xé nát, đang muốn đi ngủ trong nháy mắt liền tỉnh ngủ.

"Phủ Hộ Bộ thượng thư bị xét nhà? Việc này là thật ư?"

"Tin tức vô cùng chính xác."

"Thất công chúa dẫn người đi xét nhà?"

"Đã là trưởng công chúa rồi."

"Ừm, thì là, là trưởng công chúa." Mỗ quan viên lẩm bẩm tự nói, cũng không biết là bội phục hay là kinh sợ, "Trưởng công chúa điện hạ thật đúng là nói được làm được, người đầu tiên xét nhà là phủ Hộ Bộ thượng thư Hồng gia... Sau lưng Hồng gia chính là Thái hậu, trưởng công chúa vậy mà thực sự dám, thật là có dũng khí đáng khen, dũng khí đáng khen..."

Linh Vương phủ.

Sở Thiên Linh đang cùng phụ tá nghị sự ở thư phòng, sau khi nghe được tin tức thì không khỏi cả kinh: "Ngươi nói cái gì? Thất muội dẫn người đi xét nhà?"

"Đúng vậy." Hộ vệ thống lĩnh vương phủ gật đầu, "Ti chức vừa mới nhận được tin tức, trưởng công chúa điện hạ dẫn theo cấm vệ quân bao vây xét nhà phủ Hộ Bộ thượng thư. Từ nhà kho Hồng gia cho đến phòng ngủ, mật thất thư phòng đều lôi ra vô số ngân lượng vàng bạc châu báu cùng với tranh chữ bút tích, đồ cổ ngọc khí... Hồng gia lần này xong rồi."

Sở Thiên Linh trầm mặc, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Tuy hắn vẫn luôn biết hoàng muội này của hắn chuyện gì cũng đều có thể làm ra tới, nhưng chuyện xét nhà quan nhị phẩm lớn như vậy... Sự tình trọng đại to lớn như vậy, vậy mà nàng lại làm thật dứt khoát lưu loát.

Đây chính là đắc tội với Thái hậu, với Phượng gia cùng với mẫu tử Phượng quý phi, cùng với mỗi người đại thần trong triều đều cảm thấy nguy hiểm bất an, đem việc mà bọn họ xem như con nít chơi đồ hàng mà làm, quả nhiên là phong cách hành sự của Sở Thanh Hoàng.

Hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

Ít nhất hắn không dự đoán được nàng hành động nhanh như vậy, đột ngột như vậy.

"Điện hạ đối với việc này thấy thế nào?" Phụ tá mở miệng hỏi hắn, "Thuộc hạ cho rằng đây là chuyện tốt."

Sở Thiên Linh quay đầu nhìn hắn: "Sao lại nói thế?"

"Hồng thượng thư chưởng quản quyền to tài chính, nhưng người hắn nâng đỡ là tam hoàng tử. Đêm nay xét nhà kinh động, không nói đến chuyện khiến tam hoàng tử tổn thất mất đi một đại thần trọng tâm, mà còn tài lực tổn thất nghiêm trọng nhất, chỉ sợ hắn đã hận trưởng công chúa đến tận xương tủy." Phụ tá thâm trầm nói, "Trước mắt là thời cơ tốt nhất để chúng ta có thể mượn sức trưởng công chúa."

Sở Thiên Linh trầm ngâm một lát: "Nhưng cũng không thể quá sốt ruột, biểu hiện quá nóng nảy, sẽ khiến phụ hoàng nghi ngờ bất mãn."

"Cái này là tất nhiên." Phụ tá gật đầu, "Chính là phương thức mượn sức trưởng công chúa thế nào cũng phải ngẫm kỹ lại, điểm này mới là quan trọng và khó nhất, điện hạ cũng biết trưởng công chúa khó nói chuyện cùng thế nào, đặc biệt gần đây nhất..."

Sở Thiên Linh hiểu rõ ý tứ hắn.

Sở Thanh Hoàng trước kia tính tình không tốt, thô bạo thành tính, không đầu óc mà sủng ái Phượng Cẩn Chi, đối với mọi người hoàn toàn bạo lực, thế cho nên không ai dám tới gần nàng.

Từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ giữa nàng và mấy vị hoàng huynh lạnh nhạt gần như là người xa lạ. Trong khoảng thời gian ngắn vậy nói muốn mượn sức thì dễ sao?

Huống hồ hai ngày nay nàng đối với Phượng Cẩn Chi chán ghét hoàn toàn, Sở Thiên Dận vừa nói vài câu liền bị bẻ một cánh tay như sắp gãy, càng làm lòng người kinh hãi, trở mặt vô tình với nàng.

Sở Thiên Linh trầm tư một lát, ngước mắt nhìn về phía thống lĩnh hộ vệ: "Ngươi có nghe nói vì sao đêm nay Sở Thanh Hoàng đột nhiên đến xét nhà Hồng thượng thư hay không?"

"Có nghe nói." Thống lĩnh hộ vệ gật đầu, "Trưởng công chúa điện hạ vốn cùng Ôn nhị công tử Ôn Trạm đến Ôn gia chúc thọ Ôn đại nhân. Nhưng trong bữa tiệc gặp được công tử Hồng gia nói năng lỗ mãng với Ôn Trạm, châm ngòi giữa Ôn Trạm và Ôn Lệ, thế cho nên Ôn Lệ mới trước mặt chúng công tử mà làm khó dễ Ôn Trạm, cũng cho người động thủ đánh hắn. Trưởng công chúa điện hạ liền lệnh cho công tử Hồng gia nhận lỗi với Ôn Trạm, nhưng thái độ công tử Hồng gia kiêu căng. Sau đó trưởng công chúa dẫn người rời đi, ngay sau đó liền đến phủ thượng thư Hồng gia xét nhà."

Sở Thiên Linh nghe xong, có chút không dám tin tưởng: "Bổn vương nhớ không lầm, nhị công tử Ôn gia Ôn Trạm kia hình như là nam sủng của thất muội?"

"Nói đúng ra là thị quân."

Thị quân?

Sở Thiên Linh nhíu mày, thị quân còn không phải là nam sủng sao?

Có điều đây không phải trọng điểm.

Sở Thiên Linh nhíu mày: "Thất muội vậy mà lại vì một nam sủng mà đến xét nhà Hồng thượng thư sao?"

Chuyện này cùng với hôn quân làm anh hùng giận dữ vì hồng nhan có khác gì nhau?

Quả nhiên vẫn là kẻ điên không lý trí.

Sở Thiên Linh nháy mắt gạt bỏ ý định mượn sức Sở Thanh Hoàng, chậm rãi ngồi xuống trên ghế: "Quả thật vớ vẩn."

"Thiết nghĩ điện hạ không nên nghĩ như thế." Phụ tá ở một bên mở miệng, biểu tình trên mặt đầy ý vị thâm trường, "Xét nhà không phải chuyện nhỏ, mặc dù là trưởng công chúa hành sự không cố kỵ, nhưng cũng không thể vì tính tình hay tình cảm riêng mà làm bậy bạ được."

Sở Thiên Linh nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

"Hộ Bộ thượng thư thân là nhị phẩm, chính là quan lớn trong triều, sau lưng lại có Thái hậu chống lưng. Nếu lần này trưởng công chúa vì lam nhan giận dữ mà hùng hổ đến xét nhà Hộ Bộ thượng thư, lại không đưa ra được bằng chứng hối lộ xác thực, Hộ Bộ thượng thư sao có thể bỏ qua cho nàng ta? Còn có Thái hậu nương nương sẽ vì Hồng gia mà đòi công đạo? Văn võ bá quan mặc dù là vì bảo vệ chính mình cũng sẽ khiển trách việc làm lần này của trưởng công chúa."

Sở Thiên Linh nghe vậy trầm tư một lát, ngay sau đó chậm rãi gật đầu.

"Cho nên hành động hôm nay của trưởng công chúa không phải do xúc động." Phụ tá nhàn nhạt nói, "Hơn nữa buổi tối hôm nay nàng ta hành động lại cực kỳ thuận lợi, điều này đủ để chứng minh trưởng công chúa đã sớm chuẩn bị, hoặc là có thể nói, nàng ta sớm đã nắm giữ chứng cứ Hộ Bộ thượng thư ăn hối lộ trái pháp luật, đêm nay con vợ cả Hồng gia kiêu căng ngạo mạn e chỉ là trưởng công chúa lấy cớ hành động thôi."

Sở Thiên Linh nghe hắn nói rất có lý, đồng thời gật đầu, cũng không khỏi nhíu mày lại: "Nói như vậy, thủ đoạn của Sở Thanh Hoàng e rằng đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, trừ bỏ Hộ Bộ thượng thư xong, không biết người tiếp theo nàng ta đối phó sẽ là ai?"

Từ lần nàng ở trước Ngự Càn Cung nói muốn xét nhà đến hôm nay cũng chỉ trôi qua vài ngày, vậy mà Sở Thanh Hoàng lại liền nắm giữ được chứng cứ Hộ Bộ thượng thư ăn hối lộ trái pháp luật. Cứ như vậy mà hành động dẫn người đến Hồng gia xét nhà, liền đào bới ra biết bao nhiêu tài sản châu báu, khiến Hồng thượng thư không cách nào che giấu, hết đường chối cãi.

Loại phong cách hành sự chỉ một chiêu khiến đối thủ rơi vào chỗ chết không cách nào trở người này, thật sự là khiến lòng người sợ hãi. Nếu trong tay nàng còn nắm giữ những chứng cứ tham ô của người khác, cho dù không phải là tham ô thì cũng là tội danh khác...

"Trong khoảng thời gian này bảo thủ hạ đều an phận một chút, không có việc gì không cần đến trước mặt Sở Thanh Hoàng làm trò." Sở Thiên Linh phân phó xuống, "Mặc kệ là phủ đệ nhà ai xảy ra chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không được trộn lẫn vào. Còn nữa, trong tay có chứng cứ gì nên tiêu hủy thì đem tiêu hủy toàn bộ, đừng để bị nàng ta bắt được nhược điểm."

"Rõ."