Chương 45: Hắn và Sở Thanh Hoàng thề không đội trời chung

Người mà Sở Thiên Dận phái đi viện binh rất nhanh đã phản hồi, cũng mang về một tin tức chấn động: "Điện hạ, cửa cung đã khóa rồi, bất kỳ kẻ nào cũng không vào được, đều không có biện pháp cầu cứu Thái hậu."

Trong lòng Sở Thiên Dận chợt trầm xuống.

"Điện hạ, ngài có muốn về vương phủ điều động phủ vệ đến đây không?"

Sở Thiên Dận nhắm mắt: "Không thể được."

Sở Thanh Hoàng lãnh 3000 cấm vệ quân tới xét nhà là phụ hoàng đã ngầm đồng ý. Hắn không nhận được ý chỉ, nếu dám tự tiện điều động phủ vệ đến đây ngăn cản, tới trước mặt phụ hoàng rồi đều sẽ không biết nên giải thích thế nào.

Nếu lỡ như kẻ điên Sở Thanh Hoàng kia vu cáo tội mưu đồ gây rối cho hắn, vậy thì hắn hết đường chối cãi.

Từ rương vàng rương bạc dưới ván giường trong phòng ngủ được đem ra, mấy rương từ mật thất ngầm trong thư phòng đến phía dưới gốc đại thụ trong hậu hoa viên cũng bị đào xới. Sau khi mở nắp rương, tất cả đều là vàng tươi nguyên chất, làm người xem loá cả mắt.

Sắc mặt Hồng thượng thư trắng bệch, cứng đờ vô lực mà đứng ở một bên.

Phu nhân thượng thư cùng tiểu thư Hồng gia ở nội trạch sau khi nghe thấy động tĩnh liền vội vàng tới. Sau khi thấy từng rương vàng bạc được chất đầy ở đình viện rộng lớn, sắc mặt trắng xanh, trong nháy mắt thiếu chút nữa ngất xỉu.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi...

Chứng cứ vô cùng xác thực, bằng chứng chất cao như núi.

Sắc mặt Hồng phu nhân tái nhợt như tờ giấy, cơ hồ thân mình lung lay sắp đổ, phải mất công tiểu nha hoàn bên cạnh duỗi tay đỡ lấy mới có thể trụ được mà không ngã xuống.

Pháp luật Tây Tề quy định, quan viên ăn hối lộ ngân lượng vượt quá trăm lượng trở lên sẽ bị trị tội. Tuy nói nước quá trong ắt không có cá, người làm quan trên triều mấy ai thực sự có hai bàn tay trắng hay tuân thủ liêm khiết, nhưng chỉ cần không quá phận, Hoàng thượng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Nhưng mà đêm nay Hồng gia bị kê biên tài sản ra tới ngân lượng kếch xù, dù chín tộc Hồng gia bị tru di mười lần cũng không quá.

"Hồng Việt." Âm thanh Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt, "Mới vừa rồi bổn cung nói cái gì? Ngươi có thể kiên trì một canh giờ còn cãi bướng, bổn cung liền bội phục ngươi."

Biểu tình Hồng Việt cứng đờ, ánh mắt đông cứng mà nhìn nàng chằm chằm: "Tại sao?"

"Phụ thân ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, còn cần bổn cung phải giải thích vì sao cho ngươi à?"

"Bởi vì ta không nhận lỗi với Ôn Trạm sao?" Âm thanh hắn yên lặng, lộ ra vài phần âm lãnh, "Nếu hiện tại ta tới nhận lỗi với hắn có kịp không? Trưởng công chúa điện hạ dù muốn ta quỳ xuống, ta cũng nguyện ý."

So với sinh tử của cả gia đình Hồng gia, hắn cảm thấy không có gì không tiếp thu được.

Tôn nghiêm thì tính là cái gì?

Nếu bị giam vào đại lao, thì còn tư cách gì nói đến tôn nghiêm?

"Không cần." Sở Thanh Hoàng bình tĩnh nói, "Chuyện bổn cung muốn làm, trước nay đều không phải không làm được."

Cấm vệ quân còn tiếp tục đem mấy cái rương từ trong viện ra ngoài, hộp trang điểm trên bàn trang điểm của Hồng phu nhân và thiên kim Hồng gia đều bị mang ra tới, trong đó có một ít tranh chữ bút tích quý hiếm, đồ cổ ngọc khí, thậm chí còn có bảo kiếm danh cung, bày ra tràn đầy khắp ở đình viện rộng lớn, quả thực là người nghẹn họng nhìn trân trối.

"Hồng đại nhân mấy năm nay làm thượng thư, thật sự là không lỗ." Sở Thanh Hoàng lấy sổ sách ném ra, sau đó ra lệnh cho cấm vệ quân, "An bài một ít người bắt cả nhà Hồng đại nhân lại, những người lại thì bắt đầu đối chiếu sổ sách và những vật ở đây."

"Rõ!"

Sở Thiên Dận nắm chặt tay, trong lòng oán hận Sở Thanh Hoàng.

Hộ Bộ thượng thư Hồng gia là hậu thuẫn về tài chính của hắn, những vàng bạc tiền tài này vốn dùng để bồi dưỡng người, vì sự nghiệp hắn đăng cơ mà chuẩn bị lót đường. Hiện giờ không nói tới vàng bạc tài sản bị phơi bày ra, mà ngay cả chức quan Hộ Bộ béo bở này cũng bị mất đi, hắn thật sự hận không thể xẻo từng mảnh thịt trên người Sở Thanh Hoàng xuống!

"Đến phủ thừa tướng." Sở Thiên Dận xoay người, cắn răng run bần bật, âm thanh dường như phát ra từ răng miệng va đập nhau, "Hiện giờ chỉ có thể giữ mình là tốt nhất."

Trước khi có chứng cứ, hắn có thể dùng hết thảy thủ đoạn ngăn cản. Nhưng hiện giờ đã có chứng cứ vô cùng xác thực, hắn nếu cùng Hồng gia dính dáng tới, đó chính là tự tìm được chết.

Sở Thiên Dận xoay người lên ngựa, ánh mắt nhìn về phía Sở Thanh Hoàng như băng kiếm phun độc, ngay sau đó hắn thúc ngựa, bay nhanh đi.

Nếu nói lúc sau Phượng Cẩn Chi bị đánh, Sở Thiên Dận còn ảo tưởng có thể cứu vãn mối quan hệ của Cẩn Chi và Sở Thanh Hoàng, khiến cho Sở Thanh Hoàng tiếp tục bị hắn lợi dụng. Nhưng sau đêm nay, ý nghĩ như vậy của hắn chính thức tuyên bố tan biến.

Ngay từ ngày hôm nay, hắn và Sở Thanh Hoàng thề không đội trời chung!