Chương 43: Xét nhà

"Điện hạ thật sự muốn xét nhà Hộ Bộ thượng thư sao?" Ngồi trên xe ngựa, Ôn Trạm thực sự kinh ngạc với thủ đoạn lôi đình của Sở Thanh Hoàng, "Nếu là vì ta thì không cần phải vì việc nhỏ này mà làm lớn chuyện..."

"Không cần tự mình đa tình." Sở Thanh Hoàng ngồi lật xem binh thư, âm thanh lạnh nhạt vững vàng, "Xét nhà Hộ Bộ thượng thư đã sớm nằm trong kế hoạch của bổn cung, vốn tính sáng sớm ngày mai sẽ thực hiện, chỉ là tiến hành sớm vào đêm nay thôi."

Ôn Trạm trầm mặc một lát, có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi.

Cũng được, vốn không phải là anh hùng giận dữ vì hồng nhan.

Thật là hắn đã tự mình đa tình.

"Nhưng hành động đêm nay của điện hạ sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng vì ta nên mới trả thù Hồng gia." Ôn Trạm trầm ngâm, "Điện hạ không lo lắng bị người khác hiểu lầm sao?"

"Hiểu lầm?" Sở Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Hiểu lầm cái gì?"

Ôn Trạm không nói chuyện.

Hiểu lầm cái gì?

Vừa rồi không phải hắn đã nói rõ ràng sao? Hiểu lầm Sở Thanh Hoàng là vì hắn nên mới cố ý trả thù Hộ Bộ thượng thư.

"Đêm nay ở Ôn gia bổn cung đã gặp thích khách ám sát." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng thực sự bình tĩnh, nói thờ ơ phảng phất cứ như không phải chuyện của mình, "Đối phương chính là tử sĩ, muốn đẩy bổn cung vào chỗ chết, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn ác độc."

Ôn Trạm cả kinh, "Ám sát?"

"Nếu đêm nay bổn cung ở Ôn gia xảy ra chuyện, như vậy người đứng ở mũi sào chịu liên lụy tuyệt đối là phụ thân ngươi, người chủ mưu phía sau một màn này muốn nhất tiễn song điêu (*)." Sở Thanh Hoàng lạnh lùng nói, "Bổn cung diệt trừ Hộ Bộ thượng thư, chỉ là chặt một cánh tay của đối phương thôi, so với những gì bọn họ làm là đủ nhân từ rồi."

(*) Nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con chim, có nghĩa là làm một việc đạt được hai mục đích.

Ôn Trạm rũ mắt, yên tĩnh mà cân nhắc ý tứ của Sở Thanh Hoàng.

Người Hộ Bộ thượng thư duy trì ủng hộ chính là Phượng quý phi và tam hoàng tử, Sở Thanh Hoàng nói chặt một cánh tay của đối phương... Ngụ ý này chính là nói, hành động ám sát trưởng công chúa là do tam hoàng tử sai khiến?

Ánh mắt Sở Thanh Hoàng lướt qua trên mặt Ôn Trạm, ngữ khí lạnh nhạt: "Ngươi, tay trói gà không chặt?"

Hả?

Yết hầu Ôn Trạm nghẹn lại, đang muốn nói chuyện.

"Bổn cung không thích nghe người nói dối."

Ôn Trạm cứng lại, ngay sau đó như biết nghe lời mà nói: "Cũng không tính là tay trói gà không chặt, ta chỉ là dùng một chút công phu mèo ba chân, cũng không thể so sánh được với điện hạ, miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình mà thôi."

Sở Thanh Hoàng như vẫn chưa tin tưởng: "Thoạt nhìn ngươi đêm nay vẫn chưa có thể tự bảo vệ mình được."

"Ta đây chỉ là vì tạo ra một cơ hội để điện hạ có lý do xử lý Ôn Lệ." Ôn Trạm cười nói, ở trước mặt Sở Thanh Hoàng thật thông minh mà lựa chọn ăn ngay nói thật, "Mấy cái tát đó đổi lấy Ôn Lệ đêm nay bị xử lý theo gia pháp, ta cảm thấy thật đáng giá."

Hơn nữa Sở Thanh Hoàng còn nói ngày mai sẽ cho người đến kiểm tra nghiệm thương, mặc kệ ngày mai có thực sự phái người đi hay không, thì Ôn Hành Vân đều tuyệt đối không dám mạo hiểm tha thứ cho Ôn Lệ để đắc tội với Sở Thanh Hoàng, cho nên đêm nay con vợ cả Ôn gia nhất định sẽ ăn khổ.

"Ngươi cũng thật giảo hoạt." Sở Thanh Hoàng bình tĩnh nói, "Ngay cả bổn cung cũng dám tính kế lợi dụng."

Ôn Trạm cúi đầu thỉnh tội: "Nguyện chịu điện hạ trách phạt."

Sở Thanh Hoàng nhìn hắn một cái, rũ con ngươi xuống, tiếp tục xem tiếp binh thư trong tay.

Xe ngựa rất nhanh đã đến ngoài cửa lớn phủ trưởng công chúa, 3000 cấm vệ quân giáp đen sau khi nhận được lệnh của Phù Thương đã tập hợp đợi lệnh, dáng người mỗi người đều lẫm liệt, khí thế lỗi lạc.

Sở Thanh Hoàng từ trên xe ngựa bước xuống, 3000 cấm vệ quân đồng thời quỳ xuống: "Tham kiến trưởng công chúa điện hạ! Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Khí thế như sấm, rền vang trời.

"Phù Thương." Sở Thanh Hoàng cất giọng lạnh nhạt, "Đến thư phòng của bổn cung đem chứng cứ đã lấy được cùng với kim sách và lệnh phù đến đây, tức khắc hành động!"

"Rõ!"

Phù Thương khom người lãnh mệnh, ngay sau đó thân thể như quỷ mị mà nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã biến mất ngoài cửa lớn.

Cẩm Lan tiến đến, khoác áo choàng cho Sở Thanh Hoàng.

Hộ vệ dắt ra toạ kỵ phượng hoàng, Sở Thanh Hoàng xoay người lên ngựa, âm thanh thanh lãnh trong bóng đêm vang lên khí thế áp lực uy áp: "Đến phủ thượng thư."

Tiếng bước chân của 3000 cấm vệ quân đều nhịp đánh vỡ đêm tối âm trầm, võ tướng không được ý chỉ, xưa nay không được phép tùy tiện điều binh, nếu không sẽ xem như mưu nghịch, bị tru sát ngay lập tức.

Sở Thanh Hoàng tạm thời còn không phải võ tướng, nhưng trước đó đã có được đặc quyền tùy ý điều khiển 3000 cấm vệ quân, cho nên hành động đêm nay không cần phải gánh vác bất kỳ hậu quả nguy hiểm gì.

Tin tức rất nhanh đã truyền đến phủ Hộ Bộ thượng thư, Hồng thượng thư đang ăn cơm tối, thần sắc cả kinh: "Cái gì?"

"Trưởng... Trưởng công chúa, mang mang mang... Mang binh tới xét nhà..." Mặt mày hạ nhân tới bẩm báo không còn chút máu, run run rẩy rẩy mở miệng, "Cấm cấm cấm... Cấm vệ quân đã bao vây phủ thượng thư!"

"Đúng là buồn cười!" Hồng thượng thư kinh giận đan xen, liền nhấc chân đi ra ngoài, "Mau truyền lệnh cho hộ vệ tập hợp!"

Ngoài cửa lớn phủ thượng thư, cấm vệ quân ô áp đứng thẳng tắp, mỗi người trong cấm vệ quân nghiêm túc lạnh lẽo, gươm đeo đầy mình, tay cầm đuốc cháy rực, như một mảng sáng rực trước cửa lớn phủ thượng thư.

Hồng thượng thư trầm mặc đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đằng trước là Sở Thanh Hoàng ngồi ngay ngắn trên ngựa, tức giận nói: "Trưởng công chúa điện hạ làm gì vậy?"

"Bổn cung tra được chứng cứ Hồng thượng thư ăn hối lộ trái pháp luật, tối nay mang theo cấm vệ quân đến xét nhà." Sở Thanh Hoàng từ trên cao nhìn xuống, con ngươi bình tĩnh lạnh nhạt, không biểu lộ một tia cảm tình, "Hồng thượng thư nếu dám can đảm cản trở bổn cung phá án, chính là kháng chỉ."

"Kháng chỉ?" Hồng thượng thư lạnh lùng nói, "Bản quan vẫn chưa nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, thì kháng chỉ cái gì?"

"Hoàng thượng đã đem đặc quyền xét nhà giao cho bổn cung, đêm nay bổn cung chính là phụng chỉ phá án." Sở Thanh Hoàng lạnh lùng nói, "Phù Thương!"

Phù Thương bước lên trước, hai tay dâng lên lệnh phù và kim sách.

"Đây là lệnh phù của bổn cung." Sở Thanh Hoàng cầm lấy lệnh phù đưa ra trước mắt Hồng thượng thư, "Hồng đại nhân..."

"Dừng tay!" Tiếng vó ngựa bay nhanh đến, Sở Thiên Dận cầm đầu đến tức muốn hộc máu, "Thất muội, ngươi muốn làm gì? Buổi tối ngươi mang nhiều cấm vệ quân đến đây, đã được phụ hoàng ngự chỉ phê chuẩn chưa?"

Hồng thượng thư thấy Sở Thiên Dận kịp thời đuổi tới, không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là rất nhanh hắn sẽ phát hiện được, khẩu khí này đã đến quá sớm.

"Bổn cung nhận được mật báo, Hồng thượng thư ăn hối lộ trái pháp luật, lạm dụng chức quyền liền tham ô của cải, ấn theo tội lập tức tru di!" Ánh mắt Sở Thanh Hoàng trầm lãnh, "Ai dám ngăn cản phá án, cùng nhau bắt lại!"

Sắc mặt Sở Thiên Dận xanh mét: "Ăn nói hàm hồ! Hồng thượng thư làm quan nhiều năm, luôn luôn thanh liêm chính trực, há có thể để cho ngươi tùy ý bôi nhọ? Thất muội, ngươi đừng làm càn quá đáng!"

Sở Thanh Hoàng lười nhiều lời cùng hắn, giơ tay vung lên: "Hành động!"

Sở Thiên Dận gầm lên: "Hộ vệ đâu, mau ngăn lại!"

"Ai ngăn cản, lập tức gϊếŧ chết, không luận tội!"

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phủ thượng thư bao trùm sát khí, hộ vệ phủ thượng thư đồng thời tập kết ở tiền viện rộng lớn, tay cầm đao kiếm, bày ra thế ngăn cản giằng co.

"Đêm nay bổn cung phụng chỉ tra xét phủ thượng thư, ai dám ngăn cản, xem như kháng chỉ." Ánh mắt Sở Thanh Hoàng nhìn xung quanh, ngữ khí lạnh như băng tràn ngập hơi thở máu lạnh vô tình, "Chủ động buông binh khí xuống, bổn cung sẽ tha cho tính mạng, nếu không sẽ cùng Hồng gia áp giải vào đại lao, tình tiết nghiêm trọng, tru di tam tộc!"

Giọng nói rơi xuống, hộ vệ hai mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ do dự.

Nếu là thời điểm bình thường, bọn họ chắc chắn vâng lời theo mệnh lệnh của tam hoàng tử và thượng thư đại nhân hành sự, nhưng đêm nay người đem binh tới xét nhà là thất công chúa... Là thất công chúa vừa mới được Hoàng thượng sách phong trưởng công chúa, nàng chính là người lãnh sát vô tình!

Hơn nữa phụng chỉ xét nhà...

Loảng xoảng!

Cũng không biết ai là người đầu tiên ném binh khí xuống, thình thịch quỳ xuống: "Ý chỉ Thánh thượng không thể làm trái, cầu xin công chúa điện hạ tha cho người nhà của ti chức!"

Tiếp theo đó là tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang lên, binh khí liên tiếp được ném xuống, quỳ xuống cầu xin: "Cầu xin công chúa điện hạ tha cho người nhà ti chức!"

Bản thân bọn họ chết không đáng tiếc, nhưng nếu liên lụy đến người nhà...

"Ai cho các ngươi buông binh khí? Muốn chết sao?" Sắc mặt Sở Thiên Dận biến đổi, tức muốn hộc máu mà giận rống lên, "Người phản bội chủ nên bị xử tử lăng trì! Dám can đảm buông bỏ binh khí, bổn vương sẽ không tha cho các ngươi!"