Một câu cuối cùng, như là sấm sét chợt nện xuống, mọi người tại đây đồng thời biến sắc.
Xét nhà?
Trong lòng Hồng Việt sinh ra dự cảm điềm xấu, thần sắc kinh giận: "Ôn đại nhân, ý tứ của trưởng công chúa đây là?"
Bởi vì hắn không nhận lỗi với Ôn Trạm, liền dẫn người đi xét nhà?
Trong mắt nàng còn có vương pháp sao?
"Bản quan cũng không rõ lắm." Ôn Hành Vân lạnh lùng nói, "Người đâu! Đem đại công tử đến từ đường, thỉnh gia pháp!"
Hắn hiện tại không rảnh để ý đến một người sắp chết như Hồng Việt, tuy rằng Ôn Lệ là trưởng tử hắn yêu thương nhất, nhưng vì chức vị Hộ Bộ thượng thư, đêm nay chỉ có thể ủy khuất cho hắn.
Huống hồ hắn làm sao không hiểu rõ ý tứ của Sở Thanh Hoàng?
Nàng chính là phải khiến hắn trừng phạt Ôn Lệ thật nặng, mới có thể khiến cho mấy công tử khác đều biết được kết cục đắc tội người của Sở Thanh Hoàng, về sau khi nói chuyện hay làm việc mới có thể hiểu được thận trọng từ lời nói đến việc làm là thế nào.
Dù là Ôn Trạm hay người khác cũng đều như vậy, nếu đã vào phủ trưởng công chúa, vậy cũng không tới phiên ai khác đến nhục nhã mắng chửi.
"Phụ thân!" Ôn Lệ không dám tin tưởng mà nhìn hắn, "Con làm sai cái gì?"
"Ngươi làm sai cái gì?" Ôn Hành Vân lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi sai ở chỗ là không nên vô lễ với người của phủ trưởng công chúa, dù cho Ôn Trạm trước kia có thân phận gì, hiện tại hắn đã là người của trưởng công chúa, ngươi đắc tội trưởng công chúa, chẳng lẽ không nên bị phạt?"
Nói xong, hắn quay đầu quát: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Đem đại công tử đến từ đường!"
"Rõ!"
Các hộ vệ dường như đang nằm mơ, cho rằng bị giận chó đánh mèo người bị phạt sẽ là chính mình... Rốt cuộc xưa nay đây chính là lẽ thường ở thế gia, chủ tử phạm sai lầm, người bị phạt vĩnh viễn là hạ nhân.
Không nghĩ tới hôm nay lại là đại công tử gặp tai ương.
Có điều tình huống hôm nay không giống nhau, bởi vì trưởng công chúa tự mình hạ lệnh cho Ôn Hành Vân phải giáo huấn Ôn Lệ, ngày mai còn phái người tới kiểm tra...
"Ôn Trạm chính là đồ đê tiện!" Ôn Lệ bị hộ vệ kéo ra ngoài, vừa đi vừa giãy giụa, phẫn nộ mà quát, "Trước kia ở nhà xách giày cho ta đều không xứng! Phụ thân hôm nay lại vì hắn mà tức giận, trưởng công chúa ghê gớm lắm sao? Phụ thân vậy mà lại sợ nàng ta?"
Sắc mặt Ôn Hành Vân càng ngày càng trầm xuống: "Bịt miệng hắn lại cho ta!"
"Phụ thân... Ô ô ô!"
Hồng Việt nhìn một màn hoang đường trước mắt, quả thực không dám tin tưởng dường như kẻ điên Sở Thanh Hoàng kia lại có biện pháp khiến cho Ôn Hành Vân đánh cả chính nhi tử con vợ cả của mình.
Nàng ta vừa mới nói cái gì, hứa hẹn với hắn cái gì?
Sở Thanh Hoàng rốt cuộc đã hứa hẹn cho Ôn Hành Vân cái gì?
Trong lòng Hồng Việt trầm đi xuống một chút, lý trí hắn nói Sở Thanh Hoàng chính là kẻ điên, lời nàng nói không thể tin, mỗi chuyện nàng làm đều không phải người bình thường có thể làm, nàng mới vừa rồi uy hϊếp cũng tuyệt đối sẽ không trở thành sự thật.
Nhưng mà...
Hồng Việt nắm chặt tay, nhưng mà cũng có nguyên nhân nàng chính là kẻ điên, cho nên chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.
Càng nghĩ càng cảm thấy vớ vẩn, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Hồng Việt nhấc chân đi ra ngoài.
Đại sảnh lầu hai nháo ra động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh đã kinh động đến khách khứa quyền quý ở lầu ba, Sở Thiên Dận phái người xuống dưới xem xét tình hình, đến khi hắn biết chuyện xảy ra ở lầu hai, cả kinh đến mức từ trong bữa tiệc bỗng nhiên đứng lên: "Ngươi nói cái gì?"
Sở Thanh Hoàng vì con vợ lẽ Ôn Trạm kia, dẫn người đi xét nhà Hồng thượng thư?
"Điện hạ, là sự thật." Tâm phúc nhíu mày, "Thất công chúa đã dẫn theo Ôn Trạm và ảnh vệ bên người rời khỏi Ôn gia, nếu thất công chúa muốn thật sự đi xét nhà, chỉ sợ đêm nay Hồng gia..."
Sở Thiên Dận đè thấp âm thanh, lạnh lùng hỏi: "Mấy sĩ tử kia sao còn không động thủ?"
Tâm phúc cũng cảm thấy kỳ quái: "Theo lý hẳn là phải động thủ rồi, nhưng mà..."
Sở Thiên Dận nhíu mày, sắc mặt phá lệ khó coi.
Sở Thanh Hoàng vì sao lại không chết?
Dù không chết, thì cũng nên trọng thương hoặc là trúng độc mới đúng chứ. Trưởng công chúa ở Ôn gia xảy ra chuyện, rất nhanh sẽ có người đến trước mặt Hoàng thượng bẩm báo, sau đó Ôn gia sẽ gặp tai ương, đêm đại thọ thứ năm mươi lập tức sẽ trở thành ngày chết của Ôn Hành Vân.
Nhưng kế hoạch sao lại xảy ra lệch lạc như vậy?