Chương 41: Là ai động tay?

Hộ vệ vội vàng buông tay.

Ôn Trạm được tự do, thong thả ung dung mà hoạt động bả vai và cánh tay bị đau nhức, ngay sau đó duỗi tay sờ mặt mình: "Phụ thân giúp con xem xem, gương mặt lấy sắc thờ người này có phải bị đánh sưng lên rồi không?"

Ôn Hành Vân cứng đờ, ánh mắt theo bản năng dừng ở trên mặt hắn, quả nhiên có thể nhìn ra khuôn mặt ửng đỏ in dấu tay.

Gương mặt lấy sắc thờ người?

Sắc mặt Ôn Hành Vân xanh một trận, một câu "Tiểu súc sinh" suýt chút nữa buột miệng thốt ra, lời nói đến bên miệng liền kiềm chế cố gắng nuốt vào.

Súc sinh đáng chết này, ở chỗ này thật mất mặt xấu hổ! Lấy sắc thờ người có thể nói ra như thế sao...

Sở Thanh Hoàng mới vừa đi lên lầu cũng vừa lúc nghe được những lời này, bước chân hơi ngưng lại, ngay sau đó lại thong dong đi lên.

Lúc nàng vừa lên, trong nháy mắt không khí liền phảng phất hơi lạnh lẽo, đặc biệt là chúng công tử mới vừa rồi bị phạt vả miệng ngoài cửa lớn, sắc mặt mỗi người trắng xanh, thấy Sở Thanh Hoàng quả thực như thấy một nữ la sát tàn bạo.

Bọn họ thậm chí không biết, vì sao lúc này Sở Thanh Hoàng không ở chỗ mấy nữ quyến mà ngược lại lại đi đến chỗ này.

Một trận im lặng tĩnh mịch, Sở Thanh Hoàng đi đến trước mặt Ôn Trạm, ánh mắt dừng trên mặt hắn, bình tĩnh mở miệng: "Ai đánh?"

Không hỏi nhiều câu vô nghĩa, chỉ ngắn ngủn hai chữ, một câu hỏi lạnh nhạt, trong nháy mắt khiến cho mọi người tại bữa tiệc cứng đờ.

Ôn Hành Vân hung hăng hít một hơi, quay đầu nhìn một vòng, giận dữ hỏi: "Là ai động tay?"

"Điện hạ." Ôn Trạm nhợt nhạt cười, "Ta không sao, không thấy đau."

Chúng công tử trong bữa tiệc: "..."

Thật là giống một đóa bạch liên hoa.

Sở Thanh Hoàng không để ý tới, lại hỏi một lần nữa: "Là ai đánh?"

Thịch thịch thịch!

Toàn bộ hộ vệ đều quỳ xuống.

Ôn Lệ đứng cứng ngắc bên ghế dựa, sắc mặt lúc này càng lúc càng khó coi, trong lòng hối hận vô số lần lúc trước không nên ném Ôn Trạm vào phủ trưởng công chúa, mà phải đem gương mặt này của hắn hủy hoại đi, xem hắn còn lấy sắc thờ người như thế nào.

"Thời gian bổn cung có hạn."

"Điện hạ." Một người trong bữa tiệc đứng lên, chủ động đem sự tình trần thuật lại ngắn gọn một lần, "Nguyên nhân gây ra sự tình là do Hồng công tử nói một câu con vợ cả không nên nén giận, để con vợ lẽ đạp trên đầu tác oai tác quái, con vợ lẽ lấy sắc thờ người ỷ vào sủng ái của trưởng công chúa điện hạ, liền kiêu căng ngạo mạn trong tiệc mừng thọ của phụ thân mình... Lời này đã chọc giận Ôn đại công tử, nên mới có một màn trước mắt này."

Sở Thanh Hoàng quay đầu: "Hồng công tử?"

"Tại hạ con vợ cả Hộ Bộ thượng thư Hồng Việt." Một nam tử trên dưới 25 26 tuổi đứng lên, người lớn lên có chút văn nhã, chỉ là thái độ có chút kiêu căng, "Tham kiến trưởng công chúa điện hạ."

Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt đánh giá hắn.

Nhi tử của Hộ Bộ thượng thư, xác thực có kiêu căng tự tin.

Ngoại trừ phụ thân hắn là thượng thư nhị phẩm trong tay nắm quyền to tài chính ra, càng bởi vì Hồng gia chính là quan hệ thông gia cạp váy Thái hậu... Lúc trước khi đương kim Thái hậu chưa vào cung, cùng phụ thân của Hồng thượng thư có một tầng quan hệ bà con.

Tuy nói tổ phụ Hồng gia đã qua đời nhiều năm, nhưng có một câu nói gọi là, nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu ở núi thẳm lắm khách tìm.

Hai bên đều là người có quyền cao chức trọng, có lợi ích buột chặt, tự nhiên loại quan hệ bà con này có thể vẫn luôn kéo dài lâu.

Ý đồ của Thái hậu đối với người được chọn trữ quân là tam hoàng tử mà Phượng quý phi sinh ra, cữu cữu của tam hoàng tử lại là đương kim thừa tướng, từng cái đều là quyền thần trọng tâm.

Thân phận con vợ cả Hồng gia so với mấy công tử tại đây có thể nói là cao quý nhất đẳng.

Đừng nói là một công chúa, dù hôm nay Ôn Hành Vân có đắc tội với hoàng tử, cũng sẽ không dám bên ngoài gây khó dễ cho Hồng Việt... Đánh lên mặt Hồng Việt, chính là đánh lên mặt đương kim Thái hậu.

Đạo lý đối nhân xử thế này, người trong triều đình ai mà không rõ?

Đáng tiếc người hôm nay Hồng Việt gặp được lại chính là Sở Thanh Hoàng, người cố tình không hiểu đạo lý đối nhân xử thế này.

Sau một trận im lặng, Sở Thanh Hoàng mở miệng: "Nhận lỗi với Ôn Trạm, bổn cung có thể buông tha cho ngươi."

Sắc mặt Hồng Việt trong nháy mắt trầm xuống, ánh mắt như băng: "Bảo ta nhận lỗi với một tên ti tiện lấy sắc thờ người này sao?"

Không khí xung quanh có chút chùng xuống.

Không thể không nói, câu nói này của Hồng Việt nói đến mức quá làm càn... Ít nhất ở trước mặt trưởng công chúa nói những lời này, có chút quá mức làm càn.

Kẻ ti tiện lấy sắc thờ người?

Đây đều là khinh thường thị quân công chúa, trực tiếp bỡn cợt xem Ôn Trạm trở thành kẻ dâʍ ɭσạи?

"Bổn cung lặp lại lần nữa, nhận lỗi với Ôn Trạm." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt, lạnh lẽo như hàn băng tháng chạp, "Nếu không, hậu quả ngươi sẽ biết."

Hồng Việt nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy buồn cười.

Hắn đường đường là con vợ cả Hộ Bộ thượng thư, trước mặt nhiều người như vậy, lại bắt hắn nhận lỗi với một kẻ ti tiện?

Đây là chuyện buồn cười nhất hắn từng nghe qua.

"Điện hạ." Trên mặt Ôn Trạm trước sau thong dong cười nhạt, tựa hồ không bởi vì trận nhục nhã vừa rồi mà tức giận, "Không sao, thân phận này vốn dĩ sẽ bị người khác coi thường, có điều ta cũng không cảm thấy mất mặt, có thể hầu hạ điện hạ, là vinh hạnh của ta."

Sở Thanh Hoàng không biểu hiện gì mà nhìn hắn, ánh mắt phá lệ vi diệu.

Ôn Trạm rũ mi rũ mắt, một bộ dáng cung kính ôn nhu.

Sở Thanh Hoàng ngước mắt nhìn về phía Hồng Việt trước mặt: "Cho nên ngươi không định nhận lỗi?"

Hồng Việt nói: "Tại hạ không có lý do nhận lỗi."

Sở Thanh Hoàng gật đầu: "Hy vọng một canh giờ sau, ngươi còn có thể tiếp tục mạnh miệng."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Ôn Hành Vân: "Sự tình bên ngoài bổn cung sẽ xử lý tốt, đêm nay là sinh thần của Ôn đại nhân, bổn cung sẽ cho người mang lễ vật đến, nhưng trưởng tử Ôn gia khi dễ người của bổn cung, về chuyện này mong Ôn đại nhân cho bổn cung một câu trả lời thoả đáng."

Trong lòng Ôn Hành Vân trầm xuống: "Xin điện hạ yên tâm."

"Ngày mai bổn cung sẽ phái người đến kiểm tra, trừng phạt Ôn Lệ ra sao phải làm bổn cung hài lòng, chuyện Ôn đại nhân mong mỏi sẽ thành." Sở Thanh Hoàng nói, "Nếu bổn cung không hài lòng, đừng trách sao bổn cung nói không giữ lời."

Giọng nói rơi xuống, nàng xoay người đi, "Phù Thương, tập hợp cho bổn cung ba ngàn cấm vệ quân, đêm nay đến phủ Hộ Bộ thượng thư xét nhà!"

"Rõ."