Chương 39: Ám sát

Ôn Hành Vân kéo cửa phòng ra, ý bảo Sở Thanh Hoàng đi trước.

Tấm màn đen như thác nước phía chân trời đổ xuống, ngọn đèn dầu trong viện đã được thắp lập lòe, ánh sáng tối tăm. Sở Thanh Hoàng nhấc chân bước ra cửa phòng, từ đâu một đám người như gió lạnh đánh úp đến, mang theo sát khí hung hãn bén sắc, chỉ đợi Sở Thanh Hoàng ra khỏi cửa bèn áp đến sát mặt.

Mặt mày Sở Thanh Hoàng lạnh lẽo, tay phải đã làm ra động tác đánh chết, rồi lại bỗng nhiên dừng lại.

Một thân hắc y như quỷ mị chắn ra, vào ban đêm vẫn mạnh mẽ như con báo của núi rừng, răng rắc một tiếng, một chiêu thứ nhất ngay lập tức bẻ gãy cổ thích khách, ngay sau đó giơ một tay, âm thanh xương cốt đứt gãy vẫn phá lệ nghe rõ ràng vào ban đêm, làm người sởn tóc gáy.

Phanh, phanh, phanh, phanh.

Chỉ trong nháy mắt bốn cổ thi thể liền ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Ôn Hành Vân sợ tới mức mặt không còn chút máu: "Người... Người đâu! Có thích khách! Có thích khách!"

Bên ngoài lúc này mới bắt đầu vang lên tiếng hỗn độn của bước chân tới, hộ vệ Ôn gia đồng thời đều đã đến, thấy thích khách ngã trên mặt đất, sắc mặt mấy hộ vệ biến đổi.

"Đây là có chuyện gì?" Ôn Hành Vân chỉ tay vào thích khách trên mặt đất, chất vấn, "Bọn chúng tại sao xuất hiện ở đây?"

Sở Thanh Hoàng quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Tạm thời đừng nóng vội."

Ôn Hành Vân tức khắc im tiếng.

"Phù Thương." Tiếng nói Sở Thanh Hoàng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Phù Thương nói, "Bốn người này đều là tử sĩ sao?"

Phù Thương gật đầu: "Đúng vậy."

Tử sĩ?

Sắc mặt Ôn Hành Vân trắng bệch, trong phủ hắn vậy mà lại có tử sĩ trà trộn vào?

Mới vừa rồi nếu không phải Phù Thương nam tử hắc y này kịp thời ra tay... Hoặc có thể nói, nếu đêm nay Sở Thanh Hoàng không đến đây, hắn chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Vào ngày đại thọ năm mươi của mình, bị ám sát chết?

"Hẳn là bọn chúng muốn ám sát bổn cung." Sở Thanh Hoàng trầm mặc mà đi đến bên người thích khách, ngồi xổm xuống, vạch trần khăn che mặt của một người trong đó.

Bỗng nhiên một trận sương khói bay xộc ra.

Thân thể Sở Thanh Hoàng dù nhanh chóng tránh đi, nhưng vẫn bị một ít hương thâm nhập vào cơ thể.

Sắc mặt Phù Thương đột biến.

Phanh!

Thi thể hắc y bị một chân của hắn đá bay đi thật xa, ngay sau đó Phù Thương duỗi tay đỡ lấy thân thể Sở Thanh Hoàng, liên tục kiểm tra yếu huyệt quanh thân, phong bế đại mạch, âm thanh đều thay đổi: "Chủ tử!"

Đầu váng mắt hoa.

Bên trong của Sở Thanh Hoàng đau nhức một trận, một vài tơ máu đã thấm ra ngoài khoé miệng, Ôn Hành Vân thấy vậy sợ hãi đến mức hồn phi phách tán: "Điện hạ! Trưởng công chúa điện hạ!"

"Người đâu! Mau đi mời thái y! Nhanh mời thái y lại đây!"

Hộ vệ đang muốn lĩnh mệnh mà đi, lại nghe thấy Sở Thanh Hoàng lạnh lùng mở miệng: "Đều câm miệng lại cho bổn cung."

"Trưởng công chúa điện hạ?" Ôn Hành Vân tiến đến, bất an nhìn nàng, "Công chúa điện hạ hiện tại gặp nguy hiểm, cần phải lập tức mời thái y giải..."

"Đừng để lộ ra." Sở Thanh Hoàng nhắm mắt, áp xuống từng trận quặn đau, "Tạm thời còn không chết được."

Nói xong câu đó, nàng lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong tay áo, rút nút bình sứ ra, ném một viên thuốc vào miệng.

Ôn Hành Vân kinh hồn chưa trấn tĩnh lại nhìn nàng.

Thật sự không cần mời thái y?

Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu trưởng công chúa điện hạ ở Ôn gia xảy ra chuyện gì, Ôn gia nhất định sẽ gặp hậu quả nặng nề.

Dù không phải lỗi của hắn, nhưng khẳng định mặt rồng Hoàng thượng sẽ giận dữ giáng tội xuống, Ôn gia cũng khó thoát trách nhiệm.

"Đừng kinh động bất kỳ kẻ nào, tránh cho mọi người bất an." Sở Thanh Hoàng bỏ tay ra khỏi tay Phù Thương, "Bổn cung không sao."

Ôn Hành Vân thấy nàng giống như đã không sao, mới chợt nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt vẫn còn mang vài phần tái nhợt: "Điện hạ yên tâm, khách khứa đều ở Vân Thuỷ Các, cách thư phòng một khoảng cũng khá xa, chỉ cần không phái người đi thông báo, khách khứa sẽ không biết nơi này xảy ra chuyện gì."

Sở Thanh Hoàng như suy tư gì mà quay đầu, nhìn về phía Phù Thương đang đứng một bên.

Ban đêm ánh sáng tối tăm, Phù Thương một thân hắc y đứng rũ mắt, sắc mặt trắng đến mức có chút không bình thường, hoàn toàn mất đi vẻ trấn định mà một ảnh vệ nên có.

Lòng Sở Thanh Hoàng có chút dao động, nhàn nhạt nói: "Phù Thương."

Phù Thương ngước mắt, đáy mắt mang theo nỗi sợ hãi trống vắng không cách nào che giấu được.

Sở Thanh Hoàng nhíu mày, không dự đoán được hắn phản ứng lớn như vậy, điềm đạm nói: "Là bổn cung sơ suất, không liên quan đến ngươi, bổn cung sẽ không trị tội ngươi bất lực hộ chủ."

Phù Thương cúi đầu, đôi tay rũ xuống bên người không tự giác nắm chặt, thật lâu sau, mới gật đầu: "Dạ."