Sở Thanh Hoàng không biểu tình gì mà nhìn hắn.
Ánh mắt Ôn Hành Vân hơi đổi, nhìn đến Ôn Trạm đứng bên cạnh Sở Thanh Hoàng, trong nháy mắt ánh mắt liền sắc bén, nhưng mà không đợi hắn nói gì, lại thấy Ôn Trạm đối với hắn cung kính thi lễ: "Bái kiến phụ thân đại nhân."
Biểu tình Ôn Hành Vân trầm xuống: "Đây là có chuyện gì?"
Thân thể Ôn Trạm đứng thẳng, săn sóc mà nhắc nhở nói: "Phụ thân đại nhân hình như đã quên hành lễ với trưởng công chúa điện hạ."
Sắc mặt Ôn Hành Vân khẽ biến, theo bản năng mà nhìn về phía Sở Thanh Hoàng, nhưng mà ánh mắt chỉ dừng ở trên mặt Sở Thanh Hoàng, chớp mắt một cái, liền cúi đầu quỳ xuống: "Thần tham kiến trưởng công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế."
Ôn phu nhân và con vợ cả Ôn gia Ôn Lệ đi theo sau hắn chỉ phải quỳ xuống theo: "Tham kiến trưởng công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế."
"Miễn lễ." Âm thanh Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt, "Hôm nay mừng thọ Ôn đại nhân, bổn cung cùng Ôn Trạm đến đây chúc thọ đại nhân, thuận tiện có chuyện cùng đại nhân thương nghị một chút."
Có chuyện thương nghị?
Trong lòng Ôn Hành Vân bộp chộp một chút, "Mời điện hạ nói."
"Nơi này nói chuyện không tiện."
Trong nháy mắt Ôn Hành Vân lĩnh ngộ được, xoay người ra hiệu bảo: "Điện hạ, mời."
Sở Thanh Hoàng bước đi đi vào cửa lớn, bỗng nhiên dừng lại, lạnh nhạt nói: "Đám người lắm mồm đó nói năng lỗ mãng với thị quân của bổn cung, lời nói cực kỳ khó nghe thất đức, bổn cung chỉ phạt nhẹ cảnh cáo, nếu có làm mất mặt Ôn đại nhân, bổn cung xin lỗi."
Trong nháy mắt, Ôn Hành Vân cơ hồ cho rằng chính mình nghe nhầm.
Thất công chúa xưa nay lãnh khốc thô bạo vậy mà lại xin lỗi hắn?
Không đến mức được sủng ái mà lo sợ, nhưng thật ra trong lòng cũng có run sợ một chút, có điều chuyện không vui mới vừa rồi trong lòng cũng tự động tiêu tan không tiếng động.
Lúc này Ôn Hành Vân sớm đã không rảnh bận tâm đến nhi tử của mình làm thị quân cho công chúa mất mặt hay không, hắn vội vàng nói: "Điện hạ làm khó thần rồi, thần sợ hãi, không dám nhận một tiếng xin lỗi của điện hạ."
Chỉ cần vị sát thần này đừng quất rối trong tiệc mừng thọ của hắn, hắn đã a di đà phật rồi.
Đoàn người lúc này mới đi vào phủ đệ Ôn gia.
Hạ nhân Ôn gia khi đi báo tin, chỉ lặng lẽ nói cho Ôn Hành Vân. Ôn Hành Vân mang theo phu nhân cùng con vợ cả Ôn Lệ ra tiếp giá, mặt khác, lúc này khách khứa đều đang đợi ở Thuỷ Vân Các Ôn gia.
Thuỷ Vân Các chia làm ba tầng trên dưới và giữa, ở lầu một chiêu đãi chính là quan đồng liêu trên triều cùng cấp bậc hoặc là cấp bậc thấp một chút của Ôn Hành Vân; ngồi ở tầng hai phần lớn là con vợ cả thế gia trẻ tuổi; lầu ba còn lại là chỗ chiêu đãi hoàng tử quyền quý.
Sở Thanh Hoàng là khách nữ, tự nhiên sẽ không ngồi cùng nam tử.
Có điều nàng cũng không ngồi cùng khách nữ trong bữa tiệc.
Sau khi sai người đưa lễ vật đến, Sở Thanh Hoàng và Ôn Hành Vân cùng đi vào thư phòng, Ôn Trạm một mình trên lầu hai Thuỷ Vân Các, chư vị công tử thế gia nhìn thấy hắn, không hẹn mà cùng nhau cảm thấy kinh ngạc.
"Ôn nhị công tử?" Một nam tử mặc cẩm sam xanh da trời ngồi ở vị trí đối diện thang lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Ôn Trạm đi tới, kinh ngạc mở miệng, "Không phải ngươi ở phủ trưởng công chúa sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Mấy nam tử khác trong bữa tiệc cũng sôi nổi quay đầu lại, ánh mắt có chút bất đồng nhìn về phía Ôn Trạm.
Có điều mấy nam tử hôm nay làm khách tại đây tuy đều là trẻ tuổi, nhưng tất cả mọi người đều cùng thân phận với con vợ Ôn gia Ôn Lệ, đều là con vợ cả thế gia chân chính, tu dưỡng tốt đẹp, học thức cùng phẩm hạnh nhiều mặt cũng không quá ít.
Ôn Trạm cười cùng mọi người hàn huyên: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của gia phụ, ta trở về chúc thọ phụ thân."
Dừng một chút lại nói, "Trưởng công chúa điện hạ tới cùng ta."
Hắn nói những lời này cũng không có ý tứ khoe khoang, đơn giản chỉ là vì muốn ngăn chặn lại có những người không biết sống chết mà khıêυ khí©h trào phúng.
Tuy nói hắn không sợ phiền toái, nhưng liên tiếp gặp phiền toái không ngừng cũng rất phiền, đặc biệt là một ít người miệng lưỡi thích tranh luận, giống như người đàn bà chửi đổng... Dù chiếm thượng phong, cũng khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người.
"Trưởng công chúa điện hạ cũng tới?" Nam tử y phục cẩm sam xanh da trời càng thêm kinh ngạc, "Không phải nàng ấy xưa nay không thích tiệc tùng sao?"
Ôn Trạm thong dong cười nói: "Là ta thỉnh cầu điện hạ cùng nhau tới."
Mọi người nghe vậy, tức khắc hiểu rõ.
Ôn Trạm ở trong nhà không có địa vị gì, hiện giờ lại là thị quân trong phủ trưởng công chúa... Cái thân phận này đối với nam tử thế gia chân chính mà nói, không thể nghi ngờ ý nghĩa của một loại sỉ nhục, chỉ sợ phụ thân cùng huynh trưởng hắn đều khinh thường.
Nhưng có Sở Thanh Hoàng ở đây, ít nhất không ai dám giáp mặt bất kính.
Cho nên mọi người có thể hiểu rõ tâm tình của hắn.
"Lại ngồi bên này đi." Nam tử y phục cẩm sam xanh da trời nói, "Vừa lúc ta có chút vấn đề muốn thỉnh giáo nhị công tử một chút, ngồi cùng nhau, nói chuyện cũng tiện."
Ôn Trạm cười gật đầu, thong dong đi qua, ngồi xuống vị trí cạnh nam tử đó.
Đúng lúc vào lúc này, chỗ thang lầu vang lên tiếng bước chân hỗn độn cùng với tiếng quát mắng đứt quãng, tiếp theo một vài công tử trẻ tuổi đi lên tới, chúng nam tử trong bữa tiệc không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn lại, ngay sau đó đồng thời sửng sốt.
Chỉ thấy mấy công tử này gương mặt mỗi người đều sưng đỏ, biểu tình chật vật, đều mang theo lửa giận nghiến răng nghiến lợi, giống như là mới vừa bị người tát qua... Không, không phải giống, đích xác chính là bộ dạng vừa mới bị vả miệng.
Biểu tình mọi người đều vi diệu.
Ở trong tiệc mừng thọ của Ôn đại nhân, đám công tử này đã làm cái gì khiến trời trách người giận, mà bị người tóm được xử lý một phen?
Hơn nữa hôm nay mấy nam tử trẻ tuổi tới tham gia tiệc mừng thọ, dù không phải là làm quan trên triều thì cũng tuyệt đối là nhi tử của quan viên triều đình, từ tứ phẩm ngũ phẩm cho đến nhất phẩm nhị phẩm đều có, mỗi người đều không phải người bình thường.
Ai dám dễ dàng động thủ với bọn họ?
Cho dù là hoàng tử, nhưng ở thời khắc tranh trữ mấu chốt này, cũng tuyệt đối sẽ không lập tức đắc tội với nhiều người như vậy.
"Chư vị đây là làm sao vậy?" Nam tử cẩm sam y phục xanh da trời cười nhạo, "Đây là đắc tội với sát thần phương nào?"
Nam tử thứ nhất đi lên mặc một thân trường bào hoa lệ xanh sẫm, nghe vậy hung tợn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, vừa liếc mắt liền thấy được Ôn Trạm ngồi cạnh, tức khắc ánh mắt âm lãnh: "Ôn nhị công tử hôm nay uy phong thật lớn."
Bọn nam tử trong bữa tiệc nghe xong những lời này, không khỏi đồng thời nhìn về phía Ôn Trạm.
Sự tình sao lại nhảy lên người Ôn Trạm rồi?
Mọi người liên tưởng đến tính tình ngày thường của mấy công tử đó, nghĩ đến nhất định là bọn họ đã mở miệng ác ngôn với Ôn Trạm, hôm nay bất hạnh sao lại đυ.ng phải trưởng công chúa cùng Ôn Trạm trở về...
Cũng phải, đại khái cũng chỉ có Sở Thanh Hoàng có thể không hề cố kỵ mà trước mặt mọi người trừng phạt đám người miệng mồm tùy tiện này.
"Không dám nhận uy phong." Ôn Trạm rót trà cho chính mình, thần sắc thản nhiên tự tại, "Cũng chính là Phượng phò mã mới gần đây nhất bị thất sủng, điện hạ bắt đầu ban ân huệ xuống, mỗi người đều có cơ hội được sủng ái một chút thôi. Nếu các vị cảm thấy hai mươi cái tát vừa rồi còn không đã ghiền thì có thể tiếp tục chửi rủa vũ nhục ta, sau đó ta bảo đảm một chữ cũng không rơi xuống mà thuật lại cho trưởng công chúa điện hạ nghe một chút."
Lời vừa nói, biểu tình của mọi người trong bữa tiệc đồng thời cứng đờ.
Ban ân huệ xuống?
"Ôn Trạm, ngươi thật là tự cam hạ tiện." Âm thanh lạnh lùng vang lên, con vợ cả Ôn gia Ôn Lệ từ dưới thang lầu đi lên tới, trong ánh mắt nhìn Ôn Trạm toàn là khinh thường, "Ôn gia sinh ra đứa con nối dõi như ngươi, thật là gia môn bất hạnh."
Biểu tình Ôn Trạm không đổi chút nào, không chút để ý mà cười nói: "Huynh trưởng nếu là không hạ tiện, mới vừa rồi sao lại không có dũng khí để che chở cho mấy bạn nhậu của ngươi? Trước mặt trưởng công chúa làm rùa đen rụt đầu, trong tầm mắt thầy trưởng công chúa rời đi liền dám châm chọc chửi rủa ta, huynh trưởng thật đúng là một nhi tử tốt có dám đảm đương."
"Ngươi." Ôn Lệ bạo nộ, "Ở sau lưng nữ nhân lập uy phong, ngươi nương vào thế một nữ tử mà phát huy hành vi vô sỉ ỷ thế hϊếp người, quả thực chẳng biết xấu hổ!"