Sở Thanh Hoàng cùng Ôn Trạm tới không tính là sớm.
Giờ này khách mời đều đã đến rồi, bên ngoài Ôn phủ vô số xe ngựa ngừng lại, ra ra vào vào đều là quan lớn trọng thần có uy tín danh dự trên triều đình.
Ngay cả hoàng tử cũng không tiếc tới chúc mừng.
Nhưng mà dù vậy, khi xe ngựa của phủ trưởng công chúa dừng ngoài cửa lớn, không khí vẫn như cũ không ai phát hiện mà yên tĩnh một chút.
Không khí rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Khách mời đang muốn nhấc chân bước vào cửa, cùng với hạ nhân Ôn gia đang phụ trách nghênh đón khách quý ngoài cửa, tất cả mọi người yên tĩnh nhìn xe ngựa, thậm chí bất động mà trao đổi bằng ánh mắt.
Người trong xe ngựa là trưởng công chúa Sở Thanh Hoàng?
Không ai dám xác định.
Cho đến khi rèm xe ngựa bị một đôi tay thon dài trắng nõn đẩy ra, Ôn Trạm từ trên xe ngựa bước xuống, không biết là mọi người cảm thấy thất vọng hay là nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo liền có vài âm thanh trào phúng vang lên.
"Thì ra là Ôn nhị công tử, tưởng thế nào, tưởng ngồi xe ngựa của phủ trưởng công chúa trở về chúc thọ Ôn đại nhân là có mặt mũi lớn sao?"
Sở Thanh Hoàng đang muốn đứng dậy xuống xe, bên tai nghe được những lời này, nàng nhíu mày, không nhanh không chậm lại ngồi trở lại.
"Nhị công tử cũng thật là có giá, hôm nay là ngày sinh của Ôn lão gia, dù là hoàng tử hay trọng thần đều đã đến sớm, thân là nhi tử của lão gia, nhị công tử lại khoan thai đến muộn, có chút không biết điều."
"Không phải là ở phủ trưởng công chúa được sủng liền quên mất mình mang họ gì đó chứ?"
"Ôn nhị công tử tuấn lịch sự, trời sinh mày dài mắt đẹp, tuấn mỹ xuất chúng, có thể lọt vào mắt xanh của trưởng công chúa cũng coi như là tam sinh hữu hạnh (*), chỉ là rốt cuộc thân phận thị quân ti tiện, nhị công tử cũng đừng tưởng rằng đây là thân phận vinh quang."
(*) Tam sinh hữu hạnh: ý nói người trải qua ba kiếp đều gặp hạnh phúc.
Ôn Trạm đứng ở bên xe ngựa, cười tủm tỉm mà nhìn càng ngày càng nhiều người trào phúng hạ thấp hắn, phần lớn đều là mấy công tử ăn chơi cùng Ôn Lệ, thần sắc trên mặt trước sau không đổi, chỉ là cực kiên nhẫn mà nghe.
Lúc này nếu có đem quạt xếp trong tay, hắn đại khái cũng không ngại phe phẩy vài cái làm một quý công tử phong độ thanh cao.
"Thật là mất mặt xấu hổ." Trong đám người vang lên tiếng mỉa mai, "Ôn đại nhân sao lại sinh ra một đồ ghê tởm như vậy? Xui xẻo, hôm nay lại bị nhiễm đen đủi rồi."
"Đổi lại là ta, hôm nay căn bản không có mặt mũi trở về."
"Đâu chỉ là không có mặt mũi trở về? Chỉ sợ là sớm đã tìm một chỗ nào đó treo cổ, nào dám trở về để mất mặt xấu hổ?"
Ôn Trạm ôn hòa mà cười, nghe đến đó, lễ phép mở miệng hỏi một câu: "Chư vị đều là vừa tới hay là lúc sau nghe thấy động tĩnh, cố ý ra đây châm chọc mỉa mai ta một phen?"
Một người tức giận: "Ngươi xứng?"
"Đúng là thích tự tìm nhục nhã!"
"Có thể làm thị quân của thất công chúa, ngươi có phải cảm thấy rất kiêu ngạo hay không?"
Ôn Trạm chậm rãi lắc đầu: "Làm thị quân của thất công chúa cũng không phải là một chuyện đáng kiêu ngạo, nhưng có thể được thất công chúa sủng, thì thật ra có thể ương ngạnh một chút."
Hắn lại tủm tỉm cười: "Quên nói cho các vị, hôm nay trưởng công chúa điện hạ cùng ta trở về."
Lời vừa dứt, sắc mặt chúng công tử ở đây đồng thời biến đổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía xe ngựa.
Ôn Trạm xoay người xốc màn xe lên, ôn nhã cười nói: "Hôm nay phương thức bọn họ cung nghênh điện hạ có chút đặc biệt, còn xin điện hạ bao dung hơn."
Sở Thanh Hoàng lúc này mới từ trong xe ngựa bước xuống.
Dáng người trầm ổn khoan thai, dung mạo tuyệt mỹ lạnh nhạt, ánh mắt như hàn băng xẹt qua trên mặt trước mắt mọi người.
Bị một tầng hàn khí khϊếp người phảng phất thổi qua gương mặt, sắc mặt chúng công tử vây tụ bên ngoài cửa lớn không tự giác mà trắng bệch, thân thể khẽ lui về sau, nghĩ đến tính tình vị công chúa này thô bạo từ nhỏ đến lớn, nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy ra.
"Tham, tham kiến trưởng công chúa điện hạ!"
Không biết là ai trước chân mềm nhũn quỳ xuống, ngay sau đó là một trận "bùm" vang lên, "bùm" giống như là âm thanh sủi cao vang lên, người ngoài cửa lớn Ôn gia quỳ tầng tầng lớp lớp, mỗi người quần áo cẩm tú, khuôn mặt trắng nõn, đều là mấy công tử thế gia được nuông chiều từ nhỏ.
"Tham... Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!"
"Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!"
Tiếng vang thấp thỏm lo âu vừa dứt, không khí quanh mình lâm vào trận tĩnh mịch, yên tĩnh không một tiếng động.
Ánh mắt hàn băng của Sở Thanh Hoàng nhìn quét một vòng, ngữ khí lạnh nhạt: "Những người mới vừa rồi nói chuyện, tự vả miệng hai mươi cái, nếu không đợi bổn cung mang roi ra sẽ cho đầu các ngươi lập tức nở hoa."
Vừa dứt lời, không khí bỗng chốc ngưng lại.
Hạ nhân bên trong cửa lớn đã có người lặng lẽ xoay đi bẩm báo lão gia.
Ôn Trạm cười nói: "Các vị vẫn là làm theo đi, nếu không ngày tốt như hôm nay chỉ sợ đổ máu, đối với ai cũng đều không tốt."
Bọn công tử thầm hận trong lòng, thưa thớt mà bắt đầu giơ tay tát xuống trên mặt chính mình.
Có một thì có hai, có hai liền có ba.
Có người đi đầu làm theo, những người khác cũng chỉ có thể giơ tay vả miệng theo, âm thanh tuy nhỏ nhưng mất hết mặt mũi, từng người từng người hận Ôn Trạm tận xương tủy.
Sở Thanh Hoàng nhấc chân hướng đi vào cửa lớn, vừa đi vừa nói: "Âm thanh quá nhỏ, bổn cung không nghe thấy."
Trong lòng mọi người run lên, âm thanh vả miệng trong nháy mắt kêu vang lộn hơn.
Đúng lúc này, một trận dồn dập tiếng bước chân từ trong truyền đến, ngay sau đó một nam tử trung niên một thân cẩm y xuất hiện trước mặt Sở Thanh Hoàng, khϊếp sợ mà nhìn tình cảnh hỗn loạn hai bên: "Đây... Đây là có chuyện gì?"