Từ sau ngày ấy ở trong cung kiến nghị xét nhà, Sở Thanh Hoàng liên tục mấy ngày cũng chưa tiến cung, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, trong lòng cả triều văn võ nhịn không được hồ nghi, chẳng lẽ vị công chúa này còn không tìm ra được chứng cứ gì?
Hoặc là nói, ngày ấy chỉ là nàng tự cho là đúng mà đề nghị, sau khi hồi phủ mới phát hiện chuyện xét nhà này không đáng tin cậy, lại dễ dàng đắc tội với người khác, vì thế hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, nên không biết phải làm thế nào cho xong việc?
Bất quá người khác phỏng đoán đi phỏng đoán lại, nhưng cũng không dám thiếu cảnh giác.
Ngày mười hai tháng tư, thời tiết sáng sủa, Hộ Bộ thị lang Ôn Hành Vân ở trong phủ tổ chức tiệc chúc mừng đại thọ thứ 50, mời các quan đại thần đồng liêu trên triều cùng với vương gia quyền quý đến phủ uống rượu mừng.
Tuy nói chức vị thị lang không được coi là quyền cao chức trọng, nhưng đại thần trong triều phần lớn đều hiểu rõ, hiện giờ Đoan phi thịnh sủng, Ôn Hành Vân thân lại là đại thần cùng đảng với Đoan phi, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nể mặt mũi Đoan phi và Ngũ hoàng tử đến dự tiệc chúc thọ, ngay cả thị quân của trưởng công chúa là con vợ lẽ Ôn gia Ôn Trạm lần này chắc chắn sẽ trở về chúc thọ phụ thân.
Một ít người ôm tâm tư tìm hiểu manh mối, sôi nổi mang lễ vật đi trước đến Ôn gia chúc thọ Ôn Hành Vân.
Không khí trong phủ thật náo nhiệt phi phàm.
Mà lúc này trong phủ trưởng công chúa, Ôn Trạm ngồi ở trên giường trong phòng ngủ bên Tây Viện, đầu ngón tay thon dài cầm tấm thiệp vàng được đưa đến mấy ngày trước, an tĩnh như vậy nhìn hồi lâu, từ tấm thiệp này có thể phảng phất nhìn ra điều gì đó.
"Ôn công tử." Thị nữ đi vào trong phòng, âm thanh cung kính hành lễ vang lên, đánh vỡ dòng lặng im trong phòng, "Trưởng công chúa điện hạ hỏi ngài bây giờ đã đi chưa?"
Ôn Trạm ngước mắt, khoé môi giơ lên ý cười thanh thiển: "Bây giờ liền đi."
Nói xong hắn đứng lên, dáng người cao gầy trong bộ y phục gấm màu xanh lam, ngũ quan như hoa như ngọc, độ cong khoé môi đạt đến mức ôn nhã.
Nếu bỏ qua gia thế và thân phận con vợ lẽ, Ôn Trạm chính là có một bộ dạng của một vị quý công tử danh môn.
Rời khỏi Tây Viện, Ôn Trạm tản bộ trên sân vắng hướng đi đến tiền viện của trưởng công chúa, thoạt nhìn cũng không sốt ruột... Xác thực cũng không cần phải sốt ruột.
Thời điểm bình thường bất luận dù có sai lầm gì cũng có thể khiến cho Ôn Hành Vân trách cứ hỏi tội hắn hoặc là bị đích huynh châm chọc mỉa mai, nhưng hôm nay có Sở Thanh Hoàng, hẳn là không ai dám giương oai trên đầu lão hổ.
Sở Thanh Hoàng một thân váy dài đỏ sậm khoanh tay đứng trước cửa, Ôn Trạm đi qua, cung kính hành lễ: "Điện hạ."
Sở Thanh Hoàng liếc hắn một cái: "Đi thôi."
"Điện hạ, mời."
Sở Thanh Hoàng xoay người đi ra ngoài, sau đó Ôn Trạm đi theo sau, đi ra cửa lớn chỉ thấy bên ngoài chỉ có chuẩn bị một chiếc xe ngựa, hắn trầm mặc một lát, lại nghe Sở Thanh Hoàng nói: "Hai chúng ta đi chung một chiếc xe ngựa."
Ôn Trạm hơi kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu rõ ý tứ của nàng.
Nếu đã làm chỗ dựa cho hắn, tự nhiên phải làm ra thái độ "thiên sủng", chỉ là nếu như vậy, nàng không lo lắng ảnh hưởng đến thanh danh sao?
Hơn nữa...
Ôn Trạm nhìn thoáng qua Phù Thương trầm mặc không nói một câu, gần đây ảnh vệ này rất thân cận với điện hạ.
"Chờ cái gì nữa?" Sở Thanh Hoàng ngồi trên xe ngựa, thấy Ôn Trạm còn đứng đó do dự, nhàn nhạt mở miệng, "Ngươi còn muốn đi hay không?"
Ôn Trạm nghe thế không chần chờ, đi theo lên xe ngựa.
Phù Thương ngồi trước xe ngựa phụ trách cầm lái.
Vào thùng xe, Ôn Trạm nở ra ý cười thanh thiển cung kính: "Như vậy danh tiết của điện hạ có bị tổn hại hay không..."
"Danh tiết?" Sở Thanh Hoàng ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt rất là vi diệu, "Thị quân hay nam sủng bổn cung đều có, còn cần cố kỵ danh tiết sao?"
Ôn Trạm tức khắc nghẹn lại: "..."
Cũng đúng.
Đại khái là gần đây tính nết của Sở Thanh Hoàng có chút không quá giống trước kia, cho nên nhất thời hắn mới quên đi "bản tính" của nàng.
"Kỳ thật ta có chút không hiểu rõ lắm." Ôn Trạm ngồi ở một bên, châm chước mở miệng, "Điện hạ nếu đã đem bọn ta thu nạp vào hậu viện, sao vẫn luôn chưa từng cùng bọn ta... Khụ, thân cận?"
Sở Thanh Hoàng nhíu mày: "Ngươi muốn thị tẩm?"
Ôn Trạm thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
"Không phải." Hắn lấy lại bình tĩnh, trấn định thong dong mà trả lời, "Ta chỉ là hỏi một chút, điện hạ đừng nghĩ nhiều."
Sở Thanh Hoàng cúi đầu đọc sách, âm thanh thanh thản hơn vài phần so với ngày thường: "Dù sao đều là người của bổn cung, sớm muộn gì cũng chạy không được, đừng nghĩ ai cũng như ngươi."
Ôn Trạm: "..."
"Tuổi bổn cung còn nhỏ, tạm thời không có tâm tư cho những chuyện này." Sở Thanh Hoàng nói, như là đang giải thích, "Dù là phò mã cũng không có cơ hội này, các ngươi tạm thời cũng sẽ không có."
Ôn Trạm: "..."
Có phải đây là ngụ ý cho hắn biết, tạm thời không cần lo lắng bị thất thân?
Ôn Trạm có chút xấu hổ, gãi gãi cánh mũi, phát hiện bản thân đường đường là một nam tử vậy mà lại không trắng trợn hào phóng bằng Sở Thanh Hoàng nữ tử này, nữ tử này thật là cái gì cũng đều dám nói.
Vì thế tiếp theo, để tránh nghe được lời nói kinh bạo, Ôn Trạm toàn bộ hành trình yên tĩnh mà ngồi dựa ở một bên, thức thời mà không hề quấy rầy Sở Thanh Hoàng đọc sách.