Chương 32: Gia phong Phượng gia

Phượng phu nhân nắm chặt chung trà, trên mặt cương cứng không cười nổi.

Cái con tiện nhân trở mặt vô tình này!

Trước kia khi thích Cẩn Chi, đối với mẹ chồng như nàng có nhiều khách khí, hiện tại làm ra bộ dạng lạnh như băng giống như Hoàng đế đi vi hành, cao cao tại thượng cho ai xem?

Còn không phải chỉ là một công chúa như bao cỏ thôi sao?

Ngoại trừ một thân sức trâu và tính tình bạo lực ra thì còn có bản lĩnh gì?

Nếu không phải năm đó Đoan phi có công hộ giá, thì với tính tình như Sở Thanh Hoàng đã sớm bị biếm vào lãnh cung tự sinh tự diệt, còn ai sẽ dung túng cho nàng bừa bãi như vậy?

"Gia phong Phượng gia chính là dạy con cái mắng chửi người khác sao?" Sở Thanh Hoàng ngước mắt nhìn về phía Phượng phu nhân, ánh mắt bình tĩnh sắc bén làm tâm người kinh hãi, "Mắng một câu "tiện nhân", là vì vinh sao?"

Sắc mặt Phượng phu nhân trắng bệch, trong nháy mắt nàng còn cho rằng bản thân đã đem lời mắng chửi trong lòng không cẩn thận mắng ra bên ngoài, "Công... Công chúa điện hạ có ý gì? Gia phong Phượng gia nghiêm cẩn, dạy dỗ con cái cực kỳ nghiêm khắc, tuyệt đối không thể tạo nghiệp, cần tu đức tu thân..."

"Phải không?" Sở Thanh Hoàng điềm đạm cười, "Bổn cung còn tưởng rằng trên dưới Phượng gia đều lấy mắng chửi người vì vinh, nếu không sao Phượng Cẩn Chi khi mắng chửi người miệng lưỡi lợi hại như vậy? Nguyên nhân không phải do Phượng phu nhân dạy bảo sao?"

Phượng phu nhân hãi hùng khϊếp vía, sắc mặt cực trắng: "Công... Công chúa điện hạ hiểu lầm rồi, tướng gia chính là người đọc sách, văn nhã nho nhã, Phượng gia cũng là môn đình thanh quý, ngôn ngữ hành vi của con cái đều có gia quy quản thúc..."

"Xem ra gia quy vẫn không quản thúc được Phượng Cẩn Chi." Sở Thanh Hoàng đứng lên, "Không sao, bổn cung sẽ dạy bảo lại hắn cái gì gọi là "khẩu đức (*)"."

(*) Khẩu đức: Câu này có nghĩa là, tại triều đình, trang nghiêm chỉ nên bàn chuyện chính sự, không buông lời đùa cợt, nói chuyện khiếm nhã. Người “khẩu đức” tốt luôn biết lựa lời mà nói, đúng nơi đúng chỗ. Tại nơi quyền quý, phải nói như thế nào để mọi người nghiêng mình nể phúc.

Sắc mặt Phượng phu nhân lần nữa biến đổi.

"Thất muội?" Sở Nghi Linh đứng lên theo, có chút bất an mà nhìn nàng, "Vừa rồi ta nói những điều đó, thất muội vẫn là nên cẩn thận suy ngẫm lại, Cẩn Chi hắn thật sự là người chân thành, hai người các ngươi có thể tu thành chính quả, tuyệt đối sẽ là một giai thoại nhân duyên hoàn mỹ."

Sở Thanh Hoàng quay đầu nhìn nàng: "Phải không?"

Sở Nghi Linh vội vàng gật đầu.

"Nếu hắn tốt như vậy, bổn cung lập tức tặng cho ngươi." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Ba ngày sau các ngươi đem hắn trở về, qua mấy ngày nữa chờ ta tiến cung xin Hoàng thượng tứ hôn cho các ngươi, không cần cảm tạ bổn cung, về sau đừng tới làm phiền ta là được."

Nói xong câu đó, nàng xoay người đi ra ngoài đình hóng gió, hiển nhiên không có ý muốn tiếp tục ở lại đây.

"Thất muội!" Sắc mặt Sở Nghi Linh kịch biến, vội vàng đuổi theo, "Ta không phải ý này! Thất muội nghe ta nói..."

Đáng tiếc Sở Thanh Hoàng đã không muốn nghe nàng nói thêm gì, thân thể người luyện võ vốn khỏe mạnh nhanh nhẹn, so với mấy tiểu thư nũng nịu yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió thì lưu loát hơn nhiều. Trong chớp mắt, Sở Thanh Hoàng đã dẫn theo Phù Thương ra khỏi hoa viên Phượng gia, lập tức hướng đi ra ngoài cửa lớn.

"Thất muội sao lại đi rồi?"

Sở Thanh Hoàng vừa mới bước ra cửa lớn, đã nhìn thấy tam hoàng tử Sở Thiên Dận từ trên ngựa bước xuống, một thân đối phương là bộ trường bào lụa màu xanh ngọc, quanh thân toát ra quý khí của hoàng tử hoàng gia.

Thấy Sở Thanh Hoàng, khoé môi hắn cực tự nhiên mà giơ lên ý cười: "Ta đến gặp cữu cữu và cữu mẫu, thất muội cùng ta đi vào thôi."

Sở Thanh Hoàng hờ hững liếc hắn một cái, xoay người đi đến xe ngựa của mình.

Sở Thiên Dận sửng sốt, theo bản năng duỗi tay ngăn lại: "Thất muội... A!"

Một đạo phá tiếng gió vang lên, Phù Thương nhanh như sét đánh không kịp bịt tay mà giơ tay bổ về phía cổ tay của hắn, hắn cảm giác cổ tay đau nhức đến nổ tung, xương cổ tay dường như rớt từng đoạn... Sở Thiên Dận ôm cánh tay rêи ɾỉ, đau đến sắc mặt trắng bệch.

Xoát xoát xoát!

Hộ vệ phía sau Sở Thiên Dận đồng thời rút kiếm, hàn quang bắn ra bốn phía, không hẹn mà cùng nhau chỉa kiếm vào Phù Thương đứng bên cạnh Sở Thanh Hoàng.

"Ám sát hoàng tử, tội không thể tha!"

"Hành hung phạm thượng, tội đáng chết vạn lần!"

"Mau quỳ xuống chịu trói!"

Sở Thanh Hoàng nhíu giữa mày, lạnh lùng nhìn đám hộ vệ trước mắt: "Muốn chết sao?"

Vẻ mặt mấy hộ vệ nghiêm lại, bất an nhìn nhau, ngay sau đó nhìn về phía Sở Thanh Hoàng: "Hộ vệ của công chúa điện hạ đả thương hoàng tử, chính là phạm thượng hành hung, phải trị tội tru di."

"Phải không?" Sở Thanh Hoàng thong dong ung dung mà rút roi bên hông ra, "Ai lên trước?"

Cổ tay Sở Thiên Dận thoáng giảm bớt đau nhức, mới cắn răng, ngước mắt nhìn về phía Sở Thanh Hoàng: "Thất muội."

Sở Thanh Hoàng nhìn hắn.

Sở Thiên Dận áp bực bội trong lòng xuống, nhàn nhạt thét ra lệnh: "Các ngươi đều lui ra."

Đám hộ vệ thu kiếm lui về phía sau.

"Thất muội." Sở Thiên Dận chịu đựng xương cổ tay đau đớn như là vỡ vụn, đi đến trước mặt Sở Thanh Hoàng, ánh mắt lạnh băng mà đề phòng nhìn về phía Phù Thương đứng một bên, "Hạ nhân bên cạnh ngươi đều không có quy củ vậy sao?"

"Hắn sốt ruột hộ chủ." Sở Thanh Hoàng nói, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, "Tam hoàng huynh về sau nhớ cách xa ta một chút, nếu không lần sau chỉ sợ thật sự sẽ mất một bàn tay."

Lửa giận trong lòng Sở Thiên Dận nháy mắt bị kích động, lạnh lùng nói: "Ý của thất muội là hộ chủ sốt ruột liền có thể ám sát hoàng tử? Nếu vậy hắn cũng có thể ám sát Thái hậu, ám sát phụ hoàng?"

Ánh mắt Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt: "Ảnh vệ của bổn cung, xác thật có đặc quyền này."

Trong lòng Sở Thiên Dận giận dữ, quả thực cuồng vọng đến cực điểm!

Hắn lạnh lùng nhìn Sở Thanh Hoàng, đang muốn giận mắng, nhưng đối mặt với cặp mắt như hàn băng của nàng, bỗng nhiên cảm thấy hoàng muội này so với trước kia khí thế cường mạnh, uy áp thâm sâu hơn nhiều... Trước kia chỉ là thô bạo tùy tiện, làm việc chỉ lo phát tiết cảm xúc, hoàn toàn không màng đến hậu quả.

Hiện tại mới chân chính là thuộc về khí thế áp bức trầm lạnh, đem hết cảm xúc chế giấu đến hoàn mỹ, lại vẫn như cũ cao ngạo cuồng bạo làm người kiêng kỵ.

Loại hàn khí sát khí giấu ở trong xương cốt này ập vào trước mặt, làm khắp cả người hắn phát lạnh.

Phảng phất như một chậu nước lạnh tưới ngay vào đầu.

Sở Thiên Dận nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, nghĩ đến thân phận của Sở Thanh Hoàng vừa mới được sách phong trưởng công chúa, nghĩ đến tính tình thích làm theo ý mình của nàng, nghĩ đến gần đây nhất trên triều kích bác oán hận nàng, hắn nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.

Hắn vẫn chưa thể đắc tội Sở Thanh Hoàng.

Ít nhất trước khi lập trữ quân, hắn tuyệt đối không thể cùng kẻ điên Sở Thanh Hoàng này là địch, nếu không ai cũng không biết nàng còn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Áp xuống cảm xúc dao động cuồng quay trong lòng, Sở Thiên Dận cưỡng bách bản thân mà cười: "Thất muội, hôm nay vừa lúc ta muốn đến phủ của thất muội xem Cẩn Chi thế nào, thất muội còn có chuyện gì không? Có để ý nếu ta đi cùng không?"

"Để ý." Sở Thanh Hoàng vòng qua hắn, bước lên xe ngựa của mình, "Bổn cung thích yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy."

Sở Thiên Dận hôm nay tới đây chính là vì gặp Sở Thanh Hoàng, lúc này tự nhiên không muốn trở mắt nhìn nàng rời đi, vội vàng đi đến trước xe ngựa: "Thất muội, có chuyện..."

Phù Thương ngồi trước xe ngựa, nắm roi ngựa vung lên, hai con tuấn mã trước mặt giơ chân, phát ra âm thanh hí vang bén nhọn.

Trước mắt Sở Thiên Dận mịt mờ bụi.

"Điện hạ!"

"Điện hạ cẩn thận!"

Vài vị hộ vệ vội vàng tiến lên, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc kéo Sở Thiên Dận lại, ngay sau đó có ngựa rơi xuống đất, xe ngựa chở Sở Thanh Hoàng bay đi nhanh, trên mặt đường còn lưu lại một mảng bụi.

Sở Thiên Dận bị kinh động đến hãi hùng, lại tức giận đến vẻ mặt xanh mét, run rẩy mà chỉ chỉ vào xe ngựa vừa rời đi, "Ngươi... Quả thực làm càn! Quả thực làm càn!"