"Phượng Cẩn Chi ở trong phủ công chúa ngôn hành thất đức, phạm thượng bất kính, nhiều lần mắng chửi vũ nhục bổn cung, không có chút giáo dưỡng và phong thái mà một nam tử thế gia nên tuân thủ, vậy tại sao bổn cung lại không được hưu hắn?" Ngữ khí Sở Thanh Hoàng càng thêm lạnh nhạt, từng câu từng chữ lạnh như băng, "Phượng phu nhân hẳn là hiểu rõ, một trong những Thất xuất (*) là "miệng lưỡi", hắn đã phạm phải "miệng lưỡi", Phượng phu nhân muốn hắn bị hưu trở về hay là để hắn lưu lại phủ của bổn cung, để hai ba ngày bổn cung lại tìm cớ tra tấn hắn một lần?"
(*) Thất xuất: gồm có không sinh được con, hoang da^ʍ, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông và bị bệnh khó chữa là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ.
Giọng nói rơi xuống, biểu tình của Phượng phu nhân hoàn toàn cứng đờ.
Âm thanh Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt: "Ngắm hoa thưởng trà còn phải có tâm tình tốt, hôm nay tâm tình bổn cung không tốt lắm, về sau có rảnh thì nói sau."
Nói xong xoay người đi ra ngoài, "Bổn cung cho Phượng Cẩn Chi thời gian ba ngày dưỡng thương, ba ngày sau, tốt nhất Phượng phu nhân nên phái người đem hắn trở về, nếu không đừng trách bổn cung dùng thủ đoạn tàn nhẫn."
Phượng phu nhân tức giận đến cả người run rẩy, nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Thanh Hoàng bừa bãi đến hoàn toàn không có một chút quy củ pháp kỷ, hai tay gắt gao mà nắm chặt, gương mặt không ngừng run rẩy.
Trước kia thời điểm Phượng Cẩn Chi được sủng, nàng uy phong bao nhiêu, lúc này lại khó coi chật vật bấy nhiêu.
Thời gian Sở Thanh Hoàng tới ngắn ngủn chưa đến một nén nhang, ghế dựa cũng chưa ngồi, trước mặt bao nhiêu thị nữ Phượng gia lời nói như đao bén không ngừng tát bạch bạch vào mặt, đem mặt mũi cáo mệnh nhất phẩm phu nhân như nàng giẫm đạp.
Trong lòng Phượng phu nhân cực kỳ hận, hận không thể khiến cho Sở Thanh Hoàng lập tức chết bất đắc kỳ tử.
"Thất muội!" Phía sau bỗng vang lên âm thanh quen thuộc, "Hội ngắm hoa yến còn chưa bắt đầu, thất muội sao lại đi rồi?"
Sở Thanh Hoàng dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Sở Nghi Linh từ trong viện đi ra, trầm mặc không nói một câu.
Sở Nghi Linh đi tới, chủ động kéo tay Sở Thanh Hoàng: "Thược dược trong vườn của Phượng gia nở rất đẹp, ngoài đình hóng gió còn chuẩn bị một ít trà bánh trái cây phong phú, đều là đồ tươi mới, thất muội cùng ta đi nếm thử đi."
Sở Thanh Hoàng cúi đầu nhìn động tác nhiệt tình của nàng, điềm đạm nói: "Không chuẩn bị âm mưu quỷ kế gì đối phó ta sao?"
Thần sắc Sở Nghi Linh cứng đờ, ngay sau đó khẽ cười: "Sao thất muội lại nói vậy? Ta ăn gan hùm mật gấu mới dám tính kế ngươi?"
Âm mưu quỷ kế xác thực không có, bất quá hôm nay trà này cũng không phải nên uống.
Mặt mày Sở Thanh Hoàng hơi thâm: "Nếu đã vậy, bổn cung ở lại cũng được."
Thời tiết này thược dược nở đến cực đẹp, từng tảng thược dược hồng nhạt trong vườn tầng tầng lớp lớp giãn ra, màu sắc và hoa văn diễm lệ, hoa tuyệt đẹp, từ xa nhìn thấy, xác thực là kinh diễm lòng người.
Mẹ con Phượng phu nhân đi theo phía sau hai vị công chúa, sắc mặt đều không quá đẹp. Vào đến vườn, gió phất mát mặt, không khí mát lạnh cũng miễn cưỡng phất đi cảm xúc tích tụ trong lòng.
Bốn người cùng đi ra ngoài đình hóng gió.
Sở Thanh Hoàng nhìn trái phải, ngữ khí bình thản: "Không phải nói hôm nay là yến hội ngắm hoa sao? Những người khác không thấy tới?"
"Hôm nay không mời quá nhiều người đến đây, có điều hôm nay ngày mười tám là thời tiết tốt, chúng ta sẽ ở ngoại ô tổ chức hội khúc thuỷ lưu thương (*) một lần, thất muội đến lúc đó cùng đi đi, người đến rất nhiều, các quý nữ thế gia đều tới, đến lúc đó nhất định rất náo nhiệt." Sở Nghi Linh điềm đạm cười, thấp giọng nói, "Khả năng sẽ có một ít công tử tuấn tú cũng đến."
(*) Khúc thuỷ lưu thương: là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm.
Sở Thanh Hoàng không nói gì.
Vì Phượng Cẩn Chi, Sở Nghi Linh thật đúng là hao hết tâm tư, làm trò trước mặt Phượng phu nhân liền dám trong tối ngoài sáng sử dụng mỹ nam kế với nàng?
Sở Thanh Hoàng nhìn Phượng phu nhân liếc mắt một cái, quả thấy sắc mặt nàng không quá đẹp... Kỳ thật cũng bình thường, nếu nhi tử của mình có thể bình thường mà cưới vợ sinh con, làm một phu nhân thừa tướng quốc gia, mặc kệ là vị quý nữ danh môn nào gả vào tướng phủ, chỉ sợ đều phải khom lưng uốn gối, sớm tối mỗi ngày thưa hầu, thật cẩn thận mà phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Làm gì có ai giống như Sở Thanh Hoàng dùng tư hình đánh trượng phạt quỳ với phu quân của mình, hờ hững với mẹ chồng mình?
Càng làm gì có ai dám làm ra chuyện ép nạp nam sủng kinh hãi thế tục này?
Lúc này Sở Thanh Hoàng cơ hồ có chút hiểu rõ nỗi nghẹn khuất trong lòng Phượng phu nhân, có điều nàng cũng không đồng tình, thân phận con vợ cả thừa tướng phủ này đủ để cho đời này của Phượng Cẩn Chi cao cao tại thượng, trời quang trăng sáng, thân phận phu nhân thừa tướng cũng đủ để cho Phượng phu nhân cao cao ngẩng đầu trong mắt của mấy quý phu nhân đế đô, phong cảnh vinh quang vô hạn.
Đáng tiếc bọn họ ăn uống quá lớn, thân phận phu nhân thừa tướng và con vợ cả thừa tướng hiển nhiên không thoả mãn được bọn họ, bọn họ muốn làm hoàng thân quốc thích, muốn trở thành ngoại thích của Hoàng đế, muốn nắm công lao muốn được phong hầu phong tước, muốn kế thừa trăm năm...
Cho nên mặc kệ là nghẹn khuất cũng được, khuất nhục cũng thế, đều chỉ có thể chính mình chịu.
"Thất muội." Sở Nghi Linh giơ tay châm trà cho nàng, âm thanh ôn nhu kiên nhẫn, nghe ngữ khí giống như là một bộ tỷ tỷ cùng muội muội nói chuyện, "Cẩn Chi trước kia tính tình có chút lớn gan, kỳ thật hắn không phải không thích thất muội, chỉ là cho tới nay..."
"Hắn bảo ngươi làm thuyết khách sao?" Sở Thanh Hoàng đánh gãy lời nàng nói.
"Đương nhiên không phải." Sở Nghi Linh lắc đầu cười, "Là chính ta không đành lòng nhìn thấy giữa các người sinh ra hiểu lầm, cho nên nhịn không được muốn làm người hoà giải, mong rằng thất muội có thể hiểu rõ cho một lòng khổ tâm của ta."
Sở Thanh Hoàng bưng chén trà lên đưa đến bên môi, lại không lập tức uống, mà nhẹ nhàng ngửi một ngụm, ngay sau đó điềm đạm nói: "Một lòng khổ tâm của ngươi?"
"Đúng vậy, nhìn các ngươi sinh ra hiểu lầm, ngươi cũng không biết ta sốt ruột thế nào." Sở Nghi Linh thở dài, "Trước kia Cẩn Chi trước mặt ta nhắc đến ngươi... Có điều thất muội đừng hiểu lầm, hắn và ta rốt cuộc là biểu huynh muội, giữa bọn ta chỉ có huynh muội tình thân, ở trong lòng hắn, ta và Uyển Nguyệt muội muội là giống nhau."
Phượng Uyển Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, giống nhau."
Sở Thanh Hoàng vẫn không nói gì.
"Hắn trước kia thường xuyên ở trước mặt ta nhắc đến ngươi, tuy rằng mỗi lần nhắc đến ngữ khí có hơi bất mãn, nhưng ta nghe được ra là hắn thiệt tình thích ngươi, chỉ là..."
Mặt Sở Nghi Linh lộ ra vẻ cười khổ, "Chỉ là hắn tâm cao khí ngạo, cảm thấy ở tại phủ công chúa là ở rể, bởi vậy khó tránh có loại cảm giác tự ti ăn nhờ ở đậu, cho nên mới thường xuyên nói lời không hay với thất muội, kỳ thật cũng không phải ý muốn của hắn. Hắn chỉ là không biết nên biểu lộ tình ý thế nào với thất muội, mỗi lần mở miệng bất tri bất giác mà nói lời ác ngôn, sau ta lại phân tích, hắn có thể là theo bản năng muốn phương thức này khiến ngươi chú ý đến."
Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt nói: "Phải không?"
Phượng phu nhân thấy thái độ thờ ơ lạnh nhạt của nàng, thực sự hận muốn đem chén trà hất lên mặt nàng.
"Phượng phu nhân tu dưỡng tính tình còn chưa đủ." Sở Thanh Hoàng ngước mắt, ánh mắt cố ý vô tình xẹt qua chung trà trong tay nàng, "Ngươi có phải muốn dùng nước trà hất lên mặt ta phải không?"
Phượng phu nhân chấn động, có chút thất thố mà gượng cười: "Sao... Sao có thể?"
"Tốt nhất là không, rốt cuộc kích động sẽ gây chuyện xấu, bổn cung cũng không biết sau khi mình bị chọc giận sẽ làm ra chuyện gì đâu." Sở Thanh Hoàng cúi đầu uống trà, "Lúc Phượng phu nhân rảnh rỗi không có việc gì thì nên ăn chay niệm Phật, tu thân dưỡng tính, để bớt đi tính khí nóng nảy trên người."