Chương 30: Tôn ti không thể loạn

Sáng sớm ngày kế, Ngô ma ma sau khi làm hết phận sự rồi đến đây xin chỉ thị của Sở Thanh Hoàng muốn đến Phượng gia dự tiệc hay không, Sở Thanh Hoàng cân nhắc giây lát, chậm rãi gật đầu: "Đi."

"Dạ." Ngô ma ma cung kính lãnh mệnh, "Vậy nô tì liền cho người đi chuẩn bị."

Sở Thanh Hoàng ngồi trước cửa sổ, an tĩnh trầm tư.

Tuy nói Phượng Uyển Nguyệt vì huynh trưởng của mình mới tổ chức tiệc ngắm hoa này, nhưng quý nữ được mời đến hẳn là không ít, rốt cuộc Phượng Uyển Nguyệt là đích nữ thừa tướng, yến hội của nàng tự nhiên sẽ có nhiều nữ tử quan gia cổ động, mà trong đó đại bộ phận nữ tử được xưng đoan trang cao nhã, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, ngôn hành cử chỉ cực kỳ phù hợp với phong thái của tiểu thư khuê các, đi đứng nhẹ nhàng, cười không lộ răng.

Bởi vậy có thể thấy được, đối với ác danh bên ngoài này của Sở Thanh Hoàng, ngoại trừ võ công và thân phận công chúa ra mà nói, tận đáy lòng của các quý nữ thế gia này đều là khinh thường.

Đương nhiên, khinh thường thì khinh thường, nhưng các nàng sợ hãi Sở Thanh Hoàng cũng là sự thật.

Cho nên yến hội hôm nay hẳn là rất thú vị.

Sở Thanh Hoàng nghĩ như vậy, đứng dậy đi thay đổi quần áo.

Một bộ váy hồng minh diễm vừa vặn người, làn váy thon dài tinh tế buông theo dáng người, hoa văn trên thân váy hoa lệ tôn quý, cổ tay áo và làn váy dùng chỉ vàng thêu cánh phượng hoàng, từng hạt châu trên xiêm váy không quá mức xa hoa, cả người khắp chốn như toát ra vẻ sang trọng quý khí.

Eo nhỏ đến mức một tay có thể ôm hết, cả người không hoàn toàn hiện lên vẻ mảnh mai, mà là toát ra một loại cảm giác mỹ lệ lưu loát giỏi giang, màu sắc ở đuôi mắt thanh lãnh, dung nhan tuyệt diễm, hoàn toàn không thấy được nóng nảy thô bạo như trước kia, ngược lại là một loại khí độ không nói nên lời.

Phù Thương trầm mặc nhìn nàng, trong lòng càng thêm kiên định mà cho rằng, điện hạ cùng trước kia thực sự không giống nhau, dường như từ trong ra ngoài thay đổi như một người khác, làm hắn cảm thấy an tâm.

Đi ra cổng lớn phủ công chúa, ngồi trên xe ngựa hướng đi về Phượng gia.

Đến ngoài cửa lớn Phượng gia, Sở Thanh Hoàng mới phát hiện ngoài cửa lớn không có người nào... Ngoại trừ hạ nhân Phượng gia thì không có mặt những quý nữ thế gia nào.

Sở Thanh Hoàng không nói gì, bước xuống xe ngựa.

Cùng với một tiếng "Trưởng công chúa giá lâm...", Hạ nhân trước cửa Phượng gia sôi nổi quỳ xuống, Phượng phu nhân dẫn theo Phượng Uyển Nguyệt cùng với thị nữ ở trong viện ra cung kính nghênh đón trưởng công chúa đại giá.

Đi khỏi tiền viện, đến trung viện, Cẩm Lan nhìn thấy thái độ mẹ con Phượng phu nhân cung kính nhún người hành lễ, lạnh lùng nhắc nhở: "Điện hạ đã được sách phong làm trưởng công chúa, phong hào địa vị tương đương với Hoàng hậu, đi đến đâu, thần dân cần phải hành đại lễ bái kiến, Phượng phu nhân đây là không hiểu quy củ, hay là cố ý chậm trễ?"

Giọng nói rơi xuống, như gió lạnh đập vào mặt.

Sắc mặt Phượng phu nhân biến đổi, đang muốn trách cứ Cẩm Lan cáo mượn oai hùm, nhưng mà ánh mắt chợp đối diện với cặp mắt thanh lãnh kia của Sở Thanh Hoàng, trong phút chốc cả người phát lạnh, nghĩ đến hai ngày nay Cẩn Chi ở trong phủ công chúa chịu ủy khuất, trong lòng nàng đem Sở Thanh Hoàng ra mắng một lần, ám chỉ Sở Thanh Hoàng đây đang miễn cưỡng làm bộ làm tịch cái gì.

Trước kia mỗi khi tới Phượng gia, còn chưa uống ngụm nước đã luôn miệng gọi mẫu thân, vừa mới được sách phong trưởng công chúa đã bắt đầu tự cao tự đại?

Phượng phu nhân lạnh nhạt nói: "Ta cùng điện hạ nói chuyện, ở đâu đến lượt một hạ nhân như ngươi xen mồm vào?"

Cẩm Lan nhíu mày: "Phượng phu nhân, nếu nô tì là hạ nhân của người khác thì nhất định trước mặt Phượng phu nhân sẽ không dám xen mồm vào. Nhưng Phượng phu nhân xưng hô bị lầm, lễ tiết nhầm lẫn, quy củ chậm trễ, thân là hạ nhân của trưởng công chúa, nô tì có trách nhiệm nhắc nhở Phượng phu nhân, chẳng lẽ phu nhân cho rằng nô tì nhắc nhở sai rồi?"

Sắc mặt Phượng phu nhân biến đổi, đôi mắt nhìn sang Sở Thanh Hoàng, cưỡng bách chính mình lộ ra ý cười hiền lành: "Thanh Hoàng, ngươi trước kia cùng ta thân cận nhất, mỗi lần tới Phượng gia, ta đều chiêu đãi ngươi như nữ nhi thân sinh..."

"Tôn ti không thể loạn." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Phượng phu nhân không cần kéo quan hệ với bổn cung."

Biểu tình Phượng phu nhân cứng đờ, cơ hồ cắn chặt răng, nếu nữ tử này là con dâu của nàng...

Nếu nàng chỉ là một quý nữ thế gia tầm thường, Cẩn Chi cưới vào cửa trở thành tức phụ, nàng nhất định sẽ dạy dỗ cái gì là quy củ mẹ chồng nàng dâu...

Mối hận trong lòng Phượng phu nhân càng lên cực điểm, trên mặt lại không dám toát ra bất kính nào, cứng đờ một lát, ngoan ngoãn mà dựa theo quy củ của thần phụ khi gặp trưởng công chúa điện hạ.

Phượng Uyển Nguyệt tự nhiên càng không dám phản bác lại, lập tức đi theo cung cung kính kính hành đại lễ.

"Miễn lễ." Sở Thanh Hoàng bước vào bên trong.

Hôm nay là yến hội nữ quyến, Phượng tướng thượng triều còn chưa trở về, thị vệ hộ vệ trong phủ quỳ cứng một chỗ, không có nam tử nào dám chủ động tiến lên... Ngoại trừ Phù Thương chói lọi đi theo cạnh Sở Thanh Hoàng.

Phượng Uyển Nguyệt lúc sau đứng dậy, rất nhanh theo đuôi đến cạnh Sở Thanh Hoàng: "Điện hạ, đại ca ta, hắn..."

"Không chết được." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng nhàn nhạt, "Qua mấy ngày chờ thương thế tốt một chút, các ngươi qua đem hắn trở về đi."

Phượng Uyển Nguyệt mắc một nghẹn: "Trở về?"

"Sao?" Sở Thanh Hoàng nghiêng đầu nhìn nàng, "Sở Nghi Linh không nói ngươi biết chuyện bổn cung muốn hưu hắn sao?"

Sắc mặt Phượng Uyển Nguyệt khẽ biến, gượng cười nói: "Điện... Điện hạ là đang nói đùa sao? Đại ca ta cùng điện hạ đã lạy đất trời bái phu thê, sao... Như thế nào mà hưu phu được?"

"Nhà quan lại, nhà bá tánh bình dân, bỏ vợ cưới người mới rất nhiều, bổn cung sao có thể không được hưu Phượng Cẩn Chi?" Sở Thanh Hoàng lạnh lùng cười nhạt, "Đại ca ngươi là long tử long tôn, nên không được hưu sao?"

Bùm một tiếng, sắc mặt Phượng Uyển Nguyệt trắng xanh, quỳ xuống: "Thần, thần nữ không phải ý này, điện hạ... Điện hạ..."

Phượng phu nhân nghe câu nói thế cũng ngây ngốc một lát, bất quá nàng rốt cuộc cũng ăn gạo nhiều năm, nghe vậy không vui mà mở miệng: "Trưởng công chúa điện hạ."

Ánh mắt Sở Thanh Hoàng hơi đổi, lạnh nhạt mà bình tĩnh nhìn nàng.

"Lúc trước hôn sự cùng Cẩn Chi là trưởng công chúa muốn bằng được, một hai cưỡng bách Cẩn Chi phải thành thân cùng ngươi. Hiện giờ ngươi lại nhất quyết muốn hưu Cẩn Chi, hồn nhiên không bận tâm đến tôn nghiêm và kiêu ngạo của con vợ cả, chẳng lẽ công chúa điện hạ là có thể ỷ vào thân phận mà tùy ý làm nhục người khác?" Trên mặt Phượng phu nhân mang theo sắc mặt giận dữ, "Nếu điện hạ khi dễ người như thế, thần phụ chỉ có thể đi tìm Thái hậu đòi lại công đạo!"

Sở Thanh Hoàng trầm mặc nhìn nàng, ánh mắt như hàn băng sâu thẳm lạnh lẽo.

Không khí vô cớ trở nên cực lạnh.

Phượng phu nhân bị nàng nhìn đến da đầu tê dại, không cách nào khắc chế được hàn khí xâm nhập từ lòng bàn chân, nàng trấn tĩnh mở miệng: "Điện hạ vì sao lại không nói lời nào? Thần phụ nói chẳng lẽ không phải sự thật?"

Sở Thanh Hoàng bình tĩnh mà nhìn nàng, dung nhan lạnh băng, thoạt nhìn tựa như tuyệt mỹ không để lại bất kỳ tình cảm gì, quanh thân như có dòng nước lạnh cuồn cuộn.

Phượng Uyển Nguyệt sợ hãi đến mức không dám thở, sợ Sở Thanh Hoàng giây tiếp theo liền lập tức quất roi ném ra.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Sở Thanh Hoàng cũng thu lại con ngươi, thong thả ung dung mà phất cổ tay áo, âm thanh bình tĩnh đến cực hạn: "Xem ra Phượng phu nhân một chút cũng không để bổn cung vào mắt."

Sắc mặt Phượng phu nhân đột biến, bỗng nhiên liền nghĩ tới thanh danh thô bạo tàn nhẫn của Sở Thanh Hoàng: "Thần... Thần phụ không có ý này..."

Vừa mở miệng, khí thế liền yếu hẳn đi ba phần.

"Không có ý này?" Sở Thanh Hoàng cong môi, "Ngươi đều muốn đến trước mặt Thái hậu cáo trạng, còn dám nói không có ý nghĩ như vậy, ngươi cảm thấy bổn cung là đồ ngốc sao?"

Biểu tình Phượng phu nhân càng thêm trắng bệch.

Nàng cũng không cảm thấy Sở Thanh Hoàng là đồ ngốc, mà cho rằng nàng chính là kẻ điên.

"Ngươi có biết cái gì gọi là "ý chỉ không thể trái" hay không?" Ngữ khí Sở Thanh Hoàng bình tĩnh đến cực điểm, "Hôn sự của bổn cũng và Phượng Cẩn Chi là thánh chỉ tứ hôn, lời nói mới vừa rồi của phu nhân là có ý bất mãn với thánh chỉ sao?"

Phượng phu nhân vội la lên: "Thần phụ tuyệt đối không có ý tứ này!"