Một bữa tối dùng cùng nhau thật vi diệu, yên tĩnh không kém phần quỷ dị.
Thị quân và ảnh vệ đều cùng nhau bồi Sở Thanh Hoàng dùng bữa, chỉ duy nhất phò mã đứng ăn như hài tử phạm sai lầm, dù ăn những không biết mùi vị gì, nhạt như nước ốc.
Nhưng mà không thể nghi ngờ, phong cảnh trước mắt cực đẹp, người đang ngồi mặc kệ là thị quân hay ảnh vệ, dung mạo đều là đẹp đến mức trăm dặm khó tìm, có đủ loại đặc sắc, giống như tam cung lục viện của đế vương.
Sở Thanh Hoàng thậm chí còn có tâm tình mà nghĩ, mặc kệ là nam nhân hay là nữ tử, yêu thích cái đẹp là bản tính trời sinh, sẽ không có người nào chán ghét đồ vật mỹ lệ, cảnh đẹp như vậy nếu không có trộn lẫn âm mưu tính kế, đại khái sẽ càng tốt hơn một chút.
Sau bữa tối, Sở Thanh Hoàng buông đũa, nhàn nhạt mở miệng: "Ôn Trạm ở lại, những ngươi khác về trước đi."
Trạng thái của Phượng Cẩn Chi sớm đã kiệt lực cùng cực, sắc mặt trắng thấu trời mây, mồ hôi trên mặt từng giọt lăn xuống, hắn ở nơi này mỗi một phút một giây đều cảm thấy như bị dày vò.
Nghe câu nói thế, hắn cơ hồ muốn đem chén trà trước mặt bưng tới đổ xuống trên đầu Sở Thanh Hoàng.
Hắn tới nơi này hơn nửa canh giờ, chính là vì muốn có cơ hội lập uy với Sở Thanh Hoàng, nhưng không ngờ căn bản lại bị nàng nhục nhã đến vậy.
Nhưng mà lúc này hắn không còn sức lực phẫn nộ.
Hai ngày này hắn bị Sở Thanh Hoàng tra tấn đến mức đã không còn sức lực, chỉ có thể ở trong lòng mắng chửi để phát tiết sự bất mãn, nhưng như vậy sao có thể hả giận được?
Phượng Cẩn Chi quyết định tạm thời nhịn nỗi khuất nghẹn này xuống, chờ thương thế khỏi hẳn lại cùng Sở Thanh Hoàng tính sổ.
Phượng Cẩn Chi rất nhanh được gã sai vặt dìu đi, mặt khác ba vị thị quân cũng hành lễ cáo lui, thong thả ung dung xoay người rời đi.
Trong phòng khách rất nhanh chỉ còn lại Sở Thanh Hoàng và Ôn Trạm... Còn có Phù Thương ở lại bên cạnh.
Cẩm Lan tiến đến rót trà, Sở Thanh Hoàng bưng chén trà lên yên tĩnh nhấp một ngụm.
Ôn Trạm ngồi xuống, cung kính mở miệng: "Không biết điện hạ giữ ta lại là có chuyện gì?"
Sở Thanh Hoàng ngước mắt: "Nghe nói học thức của ngươi không tồi, còn am hiểu tính toán số học?"
Ôn Trạm kinh ngạc: "Điện hạ nghe ai nói?"
Sở Thanh Hoàng trầm mặc, không biểu tình mà nhìn hắn.
"Khụ." Ôn Trạm ho một tiếng, "Đúng là ta hiểu một chút tính toán số học."
"Ngươi ở Ôn gia không có địa vị gì à?"
Ôn Trạm chớp mắt một cái, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy."
Nói đúng ra là, một chút địa vị đều không có, có điều hắn cũng không để ý.
Sở Thanh Hoàng uống ngụm trà, chậm rãi nói: "Tự học thành tài sao?"
"Chưa được gọi là thành tài, điện hạ quá khen." Ôn Trạm khiêm tốn, thái độ cung kính, "Chỉ là từ nhỏ không có người hỏi người quản, chỉ có thể dựa vào đọc sách gϊếŧ thời gian, dần dà học thức cũng được tích góp nhiều một chút."
"Sách của ngươi đều tự mình mua à?"
Ôn Trạm lại trầm mặc, chớp mắt một cái, làm như đang suy tư nên trả lời thế nào, trong giây lát lắc đầu nói: "Ta khi còn nhỏ không có tiền, xem sách đều là sách trong thư phòng Ôn gia."
Nói xong, hắn bổ sung một câu: "Ta khi còn bé thân thể gầy gò thiếu linh hoạt, thường xuyên một mình một người lẻn vào thư phòng Ôn đại nhân đọc sách."
Câu trả lời này xem như thật giả nửa nọ nửa kia, có điều cũng không tính là nói dối, hắn xác thực là thường xuyên đến thư phòng Ôn đại nhân đọc sách.
Đến nỗi không có tiền, thật ra điểm này cũng không hoàn toàn chính xác, thời điểm hắn không cần dùng tiền xác thật không có tiền, thời điểm cần dùng đến tiền cũng sẽ không vì tiền mà bức bách, tự nhiên tự có biện pháp để có tiền.
Chỉ là làm con vợ lẽ Ôn gia, hắn vẫn luôn hiểu được phải giấu tài, che giấu điểm mạnh của bản thân.
"Không bị ai phát hiện sao?"
Ôn Trạm sửng sốt một chút, mới gật đầu nói: "Mới đầu bị phát hiện, đã bị đánh vài lần, sau đó kinh nghiệm phong phú một ít, rất ít khi bị phát hiện nữa."
Nói câu này, hắn mới bất tri bất giác mà ý thức được Sở Thanh Hoàng hình như là đang thẩm vấn hắn.
Tuy rằng ngữ khí này nghe không có gì bất đồng, hỏi vấn đề cũng bình thường lơ lỏng giống như đang cùng nói chuyện phiếm, nhưng từng câu từng chữ dò hỏi, tương tự như Hình Bộ đang thẩm vấn phạm nhân.